Month: September 2020

  • Resistant to the new

    Phansipan là ngọn núi hơi cao. Tính độ cao từ đỉnh tới mực nước biển thì cao tầm 3147m, nhưng thực ra là do toàn bộ vùng đó nó cao sẵn rồi. Chứ tính từ chân núi lên đỉnh núi thì chỉ có 1613m thôi.

    Núi này thường được anh em phượt chọn làm nơi chinh phục. Đại khái hì hục leo lên mướt mồ hôi, chụp ảnh selfie. Tất nhiên về các anh kể với bọn không có đủ sức leo lên rằng trên đỉnh đẹp lắm. Ở trên đó phóng tầm mắt ra xa, thấy đời thật mênh mông còn con người trở nên bé nhỏ. Thật là khung cảnh độc nhất vô nhị. Leo lên đó thật cực khổ, gian nan, nhưng lên tới nơi rồi thì thấy thực đáng công sức khó nhọc khi leo lên.

    Đùng 1 cái, Phansipan có cáp treo. Thế là từ nay cái bọn yếu ớt, đàn bà trẻ em đều có thể lên đỉnh Phan selfie post face. Ôi thế anh em bị đánh đồng với đám này à? Thế không được. Tự dưng thành tích sáng chói thế bị hạ thấp xuống. Thế nên, phải phản đối cáp treo, vì “phá vỡ cảnh quan”, vì “môi trường”… Thực ra, lý do thầm kín là vì nó làm cho những người yếu thế giờ lại được xếp ngang hàng với anh em.

    Cách đây chục năm, xe hơi số tự động xuất hiện. Tự dưng việc điều khiển xe chạy không còn cần quá nhiều kỹ năng về chân côn, cần số nữa. Chỉ tội giá hơi đắt thêm tí. Thế là anh em thủ cựu ra sức chê bai nào là phải xài số sàn mới manly, nào là đi xe số sàn cảm giác kiểm soát mọi thứ nó thích hơn… Rồi thời gian trôi, xe số tự động gần như là tiêu chuẩn mặc định. Anh em ngày trước chê bai, nếu đủ tiền mua số tự động cũng đều mua số tự động cả. Thậm chí nhiều dòng xe bây giờ chỉ có số tự động, không có số sàn để mà lựa chọn. Những lời chê bai dè bỉu ngày xưa, chẳng qua là muốn níu giữ vòng quay của bánh xe lịch sử mà thôi.

    Giờ mình chơi bàn phím cơ. Để trải nghiệm gõ được tốt hơn, anh em phải tháo switch ra, bôi dầu mỡ, dán film cho khít… Nhưng với bàn phím có mạch truyền thống thì switch được hàn vào bảng mạch, muốn tháo switch thì phải rã hàn, và sau khi làm xong lại phải hàn lại. Công việc này không phải ai cũng biết làm, nên những ai làm được thì được nhìn như là những tay chơi “hardcore”, được vị nể. Thế rồi các hãng tung ra mạch hotswap, hỗ trợ “thay nóng” switch. Chỉ cần gắp ra, làm mọi thứ với switch rồi đẩy nó lại vị trí cũ. Quá đơn giản. Thế là một số anh thấy kỹ năng hàn của mình giờ không còn được nể trọng nữa, bắt đầu chê bai hotswap. Rằng hotswap thì không chắc chắn bằng mạch hàn. Trong khi cộng đồng đã trải nghiệm và chẳng thấy khác biệt gì. Sớm thôi, hotswap cũng sẽ giống như xe số tự động, trở nên phổ cập, được đón nhận rộng rãi và lời chê bai níu kéo quá khứ của những thứ đã không còn phù hợp, sẽ chìm trong quên lãng.

  • Vật cùng tất phản

    Vật cùng tất phản, tức là khi mọi việc đã đi đến tận cùng của nó, thì sẽ đảo ngược. Cực thịnh thì sẽ đến suy. Cực suy rồi sẽ thịnh.

    Hiện giờ đang suy thoái kinh tế do ảnh hưởng trực tiếp từ Covid 19. Doanh nghiệp phá sản, lao động thất nghiệp. Ngân sách thất thu, kinh tế khốn đốn. Chính phủ nhận thấy mình đã bị đẩy vào thế đường cùng.

    Thì phải làm. Đói thì đầu gối phải bò. Người ta bắt đầu phải nghĩ tới chuyện làm sao để kích thích kinh tế phục hồi một cách nhanh nhất, nếu không thì chết. Thế thì nhà nước phải tạo ra nhu cầu mua sắm, bằng cách đẩy mạnh đầu tư công. Và muốn có hiệu quả nhanh nhất với đồng vốn ít nhất (vì chính phủ cũng đang đói) thì phải kiếm chỗ nào mang lại hiệu quả kinh tế để mà đầu tư. Lúc này, người ta mới thực tâm quan tâm đến hiệu quả kinh tế, thay vì phân chia miếng bánh theo quyền lực chính trị để tư túi.

    Tuyến Metro số 2 lúc này mới được ưu tiên để phát triển. Về hiệu quả kinh tế, rõ ràng đầu tư metro sẽ mang lại lợi ích kinh tế xã hội cực kỳ to lớn. Nhưng bao năm nay, nó không được ưu tiên vì ngân sách còn phải dành cho những thứ khác, quê ông lớn này, dự án của sân sau ông lớn kia, rồi công trình tượng đài cho vùng quê cách mạng nọ. Người ta vẫn nói rằng metro phải được ưu tiên, nhưng tìm mọi cách để không phải rót vốn vào nó, dù chỉ là vốn đối ứng chiếm phần nhỏ, chứ phần lớn vốn là vay nước ngoài thì nước ngoài người ta sẵn sàng giải ngân rồi. Thế là vô vàn lý do được đưa ra, và dùng cả truyền thông để lèo lái dư luận. Chủ yếu là xoáy vào chuyện đội vốn, mà chuyện này vốn dĩ là chuyện xảy ra ở mọi dự án do trượt giá vật tư, tỉ giá… Rồi thủ tục phê duyệt phải trình quốc hội, nhưng muốn trình lại phải thông qua chính phủ, mà muốn thông qua chính phủ lại phải lấy ý kiến các bộ liên quan: bộ tài chính, bộ giao thông, bộ kế hoạch đầu tư… Mấy bộ này tìm mọi cách bắt lỗi để trả hồ sơ về bắt làm lại, câu giờ. Trễ là tất yếu.

    Giờ thì sao? Vốn vẫn đội và những vấn đề khác vẫn còn đó. Nhưng…

    Hôm qua đi trên đường Trường Chinh khúc đi qua Tân Bình, thấy nhiều nhà cửa đã được giải toả. Có lẽ chưa bao giờ công việc giải phóng mặt bằng lại được triển khai gấp rút và hiệu quả đến như vậy. Không còn vì do tại bởi. Không còn vướng này vướng kia. Thậm chí báo chí thay vì bới móc để tô vẽ những câu chuyện dân mất nhà cửa, thì viết về tình thần bà con nô nức phấn khởi hợp tác di dời đi chỗ khác và rất vui mừng vì dự án đã được triển khai. Mọi chuyện chỉ chạy “mượt” như vậy khi mà chính phủ ở vào thế đường cùng và bắt buộc phải làm để phục hồi kinh tế, không còn ỡm ờ dằng dai nể dự án của ông nọ, “thương” cơ quan báo chí kia nên làm ngơ cho chúng đánh đấm chọc ngoáy kiếm cơm.

    Rồi đây Metro 2 sẽ được xây dựng nhanh chóng như 1 “kỳ tích”. Sân bay Long Thành có lẽ cũng tương tự.

    Nhờ ơn virus Corona.