Author: thangnm

  • Giã từ Yahoo 360

    Có 1 tin vui và 1 tin buồn. Tin vui: một dịch vụ blog thiếu chuyên nghiệp, hay bị lỗi, hoạt động không ổn định sắp ngừng hoạt động, nhường chỗ cho những dịch vụ tốt hơn. Tin buồn: blog của bạn bè, đồng nghiệp, … sẽ đi tong vì tất cả đều được đặt ở cái dịch vụ sắp bị khai tử kia – Yahoo 360 [1. – Nguồn: http://www.sggp.org.vn/trithuccongnghe/2009/3/184593/].

    Hai năm có thể là 1 khoảng thời gian ngắn khi bạn sử dụng 1 dịch vụ tốt, tiện dụng và ổn định. Với 1 sản phẩm như Yahoo 360, dùng được 2 năm đã là lâu lắm rồi, tuy nhiên 360 vẫn được tôi “ưu ái” như thế là vì có những yếu tố phi kĩ thuật.

    Ngay từ năm 2005, khi còn là 1 sinh viên năm 3 và khi đó blog là 1 khái niệm xa lạ với đa số người dùng VN, tôi đã chọn và sử dụng Blogger của Google (càng ngày tôi càng phụ thuộc vào Google, khi nào có dịp tôi sẽ quay lại đề tài này). Tuy nhiên vì nhiều lý do, tôi không viết ở đó nữa. Sau khi ra trường, Blog là 1 khái niệm khá phổ biến và hầu hết bạn bè tôi đều lập  blog riêng. Vấn đề là tất cả các bạn tôi đều chọn Yahoo 360 làm nơi “tá túc”. Và vì để có thể kết nối được với bạn bè mình, tôi cũng làm 1 blog Yahoo 360 để có thể cập nhật tinh tức từ/tới bạn bè mình. Vâng, kết nối với bạn bè là nguyên nhân chính khiến tôi từ bỏ tất cả các ưu điểm về mặt kĩ thuật của các dịch vụ blog khác để đến với Yahoo!360, đơn giản vì cái tôi được nhiều hơn những phiền phức mà tôi phải gánh chịu.

    “Khoan, những phiền phức của Yahoo là gì vậy?”, bạn hỏi. Xin thưa, đó là sự chập chờn khi thì hiển thị thống kê như page view, khi thì không. Nhiều lúc viết bài xong, nhấn “post” là đi tiêu luôn bài đó. Lại còn chuyện khi click vào link đến trang web bạn bè thì nhận được dữ liệu cách đó vài tháng, vì Yahoo lấy data từ cache server chứ không so sánh với database để lấy bản mới nhất. Font chữ thì không chuẩn (điều này đúng truyền thống Yahoo với sản phẩm Yahoo Mail ngày trước khiến tiếng Việt đôi khi hiển thị lung tung). Đó là những điều rất nhảm nhí, ngay cả các dịch vụ blog nội cũng không bị lỗi này.

    Tuy nhiên, bỏ qua các vấn đề đó đi. Cái quan trọng là hàng ngày được update tình hình của bàn dân thiên hạ cơ mà. Thế nhưng cái niềm vui kết nối đó sắp bị tiêu tùng  bởi vì Yahoo 360 là 1 thất bại của tập đoàn Yahoo và người ta muốn xóa sổ nó càng nhanh càng tốt. Trên thế giới, Yahoo không thể mơ có 1 ngày bắt kịp WordPress và Blogger. Thế là đóng cửa.

    Thế thì chuyển đi đâu? Blogger.com là 1 lựa chọn tốt. Ổn định và tính tùy biến cao, lại dễ sử dụng, Blogger từ lâu đã là 1 lựa chọn rất tốt cho dân blog chuyên nghiệp.

    Tuy nhiên, với dân thích táy máy tọc mạch thì WordPress còn tốt hơn. Bạn có thể làm mọi thứ với dịch vụ blog này. Bạn có thể chọn hoặc đăng kí dịch vụ trên máy của của họ, hoặc download mã nguồn về và chạy trên máy chủ của mình. Tôi chọn phương án 2 vì nó cho tôi khả năng tùy biền nhiều nhất.

    Tất cả các bài viết và comment ở blog cũ đều đã được convert sang bên WordPress hết. Địa chỉ? Nó đây: http://blog.manhthang.com

  • Why, twitter

    Hôm nay có bất ngờ thú vị: bx đã tìm hiểu và sử dụng Twitter. Bx quả là con người hitech
    Twitter là gì? Nó là dạng micro blog, nghĩa là cũng là 1 dạng … blog. Thực ra twitter không có những tính năng “đao to búa lớn” như các blog khác: chẳng thể format bài viết cho đẹp, lại không thể viết dài dòng được,… nhưng nó vẫn gây ra cơn sốt trên toàn thế giới. Bản thân tôi sau mấy tháng sử dụng thấy rằng nó thật thú vị. Tại sao vậy?

    Thứ nhất, điểm mạnh của Twitter chính là 1 trong những điều tưởng như “nhược điểm” đã nói ở trên. Twitter chỉ cho phép viết tối đa 140 kí tự trong 1 bài viết (bằng lượng kí tự của SMS). Nó dành cho nhu cầu lưu lại những thông tin lặt vặt, ngắn gọn, những thông tin không thể compose thành 1 bài viết dài. Đôi khi có 1 cái gì đó xảy ra, bạn muốn chia sẻ với bạn bè, nhưng đó chỉ là 1 sự kiện không đến nỗi sâu sắc để bạn suy tư, viết ra 1 tràng triết lý để thành 1 entry trên blog. Ví dụ trên blog này mỗi lần viết blog là tôi phải nghĩ xem viết gì, viết thế nào, có nội dung ra sao, chứ 1 bài blog mà viết mỗi 1 câu là “vừa mới khắc phục xong sự cố ở manhthang.net”, hoặc “cái điện thoại chết tiệt lại hết pin đúng lúc mình cần” thì chắc dân tình chửi cho chết. Với twitter thì điều đó là bình thường, nên bạn có thể viết ngắn, vô cùng ngắn mà không ngại gì cả. Ai cũng phải viết ngắn như bạn.

    Thứ hai, đó là tính năng follow. Nó giống như mục xem ai có update gì mới không trong phần home của Y!360 này, nhưng hiển thị tất cả update của bạn bè (chứ ko phải 1 phần của entry mới nhất như Y!360).

    Thứ ba là tính di động. Bạn có thể sử dụng twitter ở bất cứ đâu, vì có vô số ứng dụng cho phép bạn post entry lên twitter. Hình dung nhé: bạn muốn post 1 bài lên Y!360, bạn phải làm thế nào? Đương nhiên là phải mở trình duyệt, vào 360.yahoo.com rồi đăng nhập, click 1 loạt link rồi mới post được bài. Với twitter thì sao? Không nhất thiết phải vào trang twitter.com. Nếu bạn dùng firefox, bạn có thể cài twitterfox, và mỗi lần cần post thì chỉ cần nhấn 1 cái nút ở góc màn hình là 1 cửa số nhỏ (giống chat ở trong gmail) sẽ hiện lên cho bạn gõ và post. Nếu bạn dùng google desktop, bạn có thể dùng twitter gadget và không phải dùng trình duyệt để post. Nếu có iPhone, bạn nên cài twinkle và có thể cho bạn bè biết mình đang làm gì ngay cả khi ngồi trong toilet. Nếu dùng Blackberry hay các smartphone khác, bạn cũng sẽ có các ứng dụng tương tự.

    Hiện các tín đồ công nghệ đều dùng twitter, kể cả Barrack Obama . (để biết link của nó, bạn vào mục follower của twitter của tớ tại www.twitter.com/thangnm.

    Lưu ý là twitter không phải là sản phẩm thay thế cho blog thông thường, mà chỉ bổ khuyết cho những nhu cầu mà blog thông thường không đáp ứng được. Mọi người vừa nên có blog, vừa nên có micro blog.

  • Tết

    Sắp đến giao thừa rồi. Để chúc tết “đồng bào” cho nhanh, mình nối điện thoại vào máy tính rồi dùng phần mềm iPhone PC Suite để soạn và gửi tin hàng loạt cho tiện. Ai ngờ cái phần mềm này hoạt động ra sao đó mà cắt cái tin vừa đủ của mình thành 3 tin nhỏ => năm mới chắc trả bộn tiền điện thoại đây.
    Vừa rửa xong được mấy cái ly (quà tết của cty) để giao thừa cả nhà uống rượu (mua ở siêu thị miễn thuế sân bay Phnompenh, hay ngắn gọn là mua ở nước ngoài ).
    Tết nào cũng vậy, giao thừa cả nhà tập trung bên mâm cơm cúng giao thừa, rồi bố chúc tết cả gia đình. (Ngày trước còn ở Thái Bình thì có cả tiết mục các cậu đến xông đất). Sau đó cả nhà vui vẻ ăn uống mừng năm mới. Đây có lẽ là năm cuối mình đón tết như thế này . Sang năm sẽ “độc lập” hơn, phải chuẩn bị nhiều hơn (và phải chuẩn bị nhiều thì sẽ cảm nhận được không khí tết nhiều hơn).
    Tết là thời gian được nghỉ khá nhiều. 3 năm trước cũng dịp tết mình ngồi rỗi rãi mà viết được cái website version 3.0. Năm nay sẽ cố gắng bố trí thời gian để code tiếp.
    Ngày trước học cấp 2 cô giáo nói nên khai bút đầu xuân, thế là giao thừa năm đó (và chỉ năm đó) mình ngồi vào bàn, lôi toán ra làm. Năm nay chắc sẽ khôi phục lại nét văn hóa đó, với môn Programming Methodology
    Chúc mọi người năm mới vạn sự như ý nhé.

  • Năm mới

    Đua đòi viết vài chữ cho nó có khí thế.
    Định viết 1 bài đàng hoàng nhưng thôi, để đến tết ta. Mình là người Việt mà 🙂

  • Vịnh đám mây

    Lửng lơ vô định giữa mênh mông
    Lúc thấp lúc cao, sống lông bông
    Khi đen khi trắng, tâm bất định
    Một đời phiêu bạt cõi hư không

    Thắng
    TPHCM, 8/12/2008

  • Chẳng biết ngày mai ra sao nữa.

    Tuần này đi công tác tỉnh. Ngày đầu tiên xuống đã có 3 đồng chí bị cảm rồi, và mình được bố trí cùng phòng với 2 trong số 3 đồng chí này . Kết quả có ngay tức thì: ngày hôm sau đến lượt mình bị bệnh, còn nặng hơn 2 người lây cho mình. Trình (người còn lại trong 3 người) share cho 1 “cữ” thuốc. Điều thú vị là cứ ăn xong là thấy đỡ liền, gần như khỏi hẳn, nhưng vài tiếng sau lại “tái phát”. Đến sáng thứ 4 mua thuốc uống mới khỏi hẳn. Đến chiều thứ 4 thì 3 senior về lại tp để traning, nhóm còn lại 4 người, chia ra kiểm 3 công ty (1 mẹ, 1 con, 1 anh em :). Thế nhưng đến tối về khách sạn thì tiếp tục 1 chiến sĩ nữa bị bệnh và rơi rụng (về TP khám) ngay trong đêm. Thế là nhóm còn 3 thằng, chia ra đúng 3 công ty, hic hic. Đầu tuần đi lực lượng hùng hậu là thế mà đến cuối tuần thì…. Cứ thế này thì chắc công việc dồn đống cho final, hic, nghĩ mà ớn.
    Lại còn dạo vòng vòng blog, thấy bà con ai cũng than thở là chưa học bài, là sợ, là lo,… làm mình cũng lo theo. May mà book được tuần sau nghỉ phép. Hi vọng là học kịp, nhưng vẫn thấy lo.

    Chẳng biết ngày mai ra sao nữa
    Dẫu có ra sao cũng chẳng sao.

  • Họp lớp

    Cuối cùng thì cái ngày mong đợi cũng đã đến: 1/11 lớp kế toán 12 K28 tổ chức họp lớp. Đây là lần họp lớp đầu tiên sau hơn 2 năm ra trường nên có vẻ bà con cũng háo hức lắm. Đáng tiếc là đến ngày thì một số người lại bận không đi được. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên sau 2 năm mình mới có dịp gặp lại nhiều bạn cùng 1 lúc đến vậy.
    Cả đám tập trung ở A rồi kéo ra Văn Thánh

    Trong hình trên thiếu mất thằng Thanh – “người đàn ông của năm” (danh hiệu mới nghĩ ra cho nó vì năm nay nó mới lên xe hoa, sớm nhất trong đám con trai) do nó là người chụp hình.

    Một số bạn vì bận việc hoặc … dậy muộn nên ra trễ. Tuy nhiên nhờ có giọng cười “be be be” của Doãn chưởng môn nên ai cũng định vị được cái lều mà lớp đang ngồi. Tranh thủ lúc đợi 1 số bạn đến trễ, cả đám ngồi oánh bài cào kiếm chút tiền để lát đóng góp kinh phí, ai ngờ mất toi mấy ngàn Sở dĩ chọn hình thức đánh bài cào là vì theo 1 thằng nào đó nói: cho nó khỏi trí tuệ, he he.

    Buổi chiều cả đám kéo nhau đi Karaoke. Hôm đó tổ chức sinh nhật cho Bình + Vân luôn

    Mặc dù là sinh nhật của 2 bạn Bình + Vân nhưng có 2 bạn khác cũng nhí nhảnh mượn bánh chụp ké

    Buổi chiều một số bạn về rồi nên cũng không đông đủ như buổi sáng.


    Cả đám về lúc hơn 4h, kết thúc buổi họp lớp thật vui.
    Hi vọng năm sau bà con tham dự đông đủ hơn.
    Bạn nào muốn copy ảnh mà không gặp được mình thì có thể down tại đây:
    http://picasaweb.google.com/thangnguyenmanh/HopLop

  • Hoành tráng chưa.


    Mới sáng ra nhận được email của anh Sơn về tình hình Audit cup. “Nhiếp ảnh gia” chỉ gửi 1 tấm duy nhất, chẳng thấy cầu thủ đội nhà, đội bạn, không thấy pha bóng đẹp nào, …. mà là 1 tấm chụp Deloitte Cheering Team. Nhìn hoành tráng không?
    P/S: Đội cổ động viên đã thành công vượt sức mong đợi, thu hút sự chú ý, phân tán sự tập trung của … cầu thủ nhà, nên đội nhà bị thua 2-3 ở trận ra quân.

  • Di sản miền Trung

    Nhân đợt Jetstar giảm giá vé, book vé đi miền Trung chơi cho biết. Mấy tuần trước chuyến đi mình không phải đi khách hàng nên toàn ở văn phòng search thông tin về chuyến đi.
    Cuối cùng thì ngày khởi hành đã đến. Sáng dậy sớm nhưng vẫn bị trễ chuyến bay. Có lần đi Campuchia, theo quy định phải đến trước 1 tiếng, mình đến trước có 30 phút mà Vietnam Airline cũng cho làm thủ tục. Lần này đi Jetstar, muộn mất có 15 phút nó cũng bắt đợi chuyến sau (trong khi còn tới 15′ nữa máy bay mới cất cánh). Bực 1 chút rồi thôi, nhưng bx buồn bực hơi lâu. An ủi mãi mà cũng không bớt
    . Cuối cùng có 1 độc chiêu: lôi máy ảnh ra chụp => cười tươi rói . Sang tận ga quốc tế chụp đấy.

    Ra đến Đà Nẵng là lập tức lên xe đi Đồng Hới – Quảng Bình. Ngoài này khá nhiều hoa sữa. Buổi tối hương hoa sữa thoang thoảng thật là thơm.
    Tối hôm đó trổ tài cờ bạc nhưng bị thua, ặc ặc. Ngày hôm sau thuê 1 xe 4 chỗ, nhét 5 đứa ra Phong Nha.

    Do đã tìm hiểu trước nên chuyến đi động này khá lý thú. Nguyên đám ngồi bàn tán xem sẽ đi những đâu, rồi ở đâu có gì đặc biệt. Thật bõ công ngồi “ôn bài” lúc chờ máy bay.
    Động ở đây cũng khá giống động ngoài Hạ Long, nhưng có động nước là khác biệt. Vào trong rồi thì gặp vấn đề y hệt hồi ở Hạ Long: chụp ảnh thiếu sáng. Nếu bật Flash thì người rất sáng nhưng cảnh đằng sau tối om, còn nếu tắt Flash thì ảnh dễ bị nhòe và rất tối. Cuối cũng mình cũng phát hiện ra bí kíp chụp ảnh trong hang: cho người đứng gần hậu cảnh rồi chụp, như thế cả người và cảnh cùng sáng.

    Đi tham quan động nước thì chỉ vào được 1 khúc rồi phải leo lên đi trên đá chứ không vào sâu thêm được, do nước dâng cao bịt miệng hang. Đi ké mấy đoàn khác để nghe hướng dẫn viên thuyết minh :). Mấy cái thuyết minh mang tính khoa học (địa chất, địa mạo, lịch sử hình thành, …) mình đều đọc trước rồi nhưng phần “huyền thoại” thì mới lạ. Tuy nhiên ở đây thay vì gán những hình ảnh này cho sự tích của dân tộc, họ lại gán cho 1 tôn giáo (tượng quan âm, di lặc …) nên cũng bớt phần ý nghĩa.
    Chiều hôm đó về Huế, kết thúc chuyến thăm di sản thế giới đầu tiên (động Phong Nha).

  • Xa nhà

    Ngày này 15 năm trước, chị chở mình đi nhập học. Ngày hôm đó là ngày mình bắt đầu sống xa nhà.

    Ngày ra đi (nghe gớm quá), cả gia đình đều vui. Thậm chí mình không nhớ nhà như mọi người lo.

    Ngày hôm đó mình được gặp các bạn mới, đặc biệt ấn tượng với thằng Điền Long. Nhưng người đầu tiên trong lớp mà mình biết, biết từ trước khi nhập học, là Hải Nho, người sau này học cùng với mình đến tận lớp 12. Đến giờ nghĩ lại thấy cái cảm giác vui, tự hào về ngôi trường mới chỉ xuất hiện 2 lần, lần đầu là lớp 4, lần 2 là hồi lớp 10. Sau này khi nhập học ĐH Kinh Tế TPHCM mình chẳng có cảm giác gì vui, thậm chí là hơi bất mãn (có lẽ như vậy là hơi lạ đời, ngược lại với hầu hết các tân SV và phụ huynh ngày hôm đó).

    Mình đã học, đã trưởng thành rất nhiều trong suốt quãng thời gian xa nhà này. Có thời gian mình phải sống 1 mình mấy tháng trời trong dãy tập thể không có ai cả trong khi mình mới là đứa bé 10 tuổi. He he, hồi đó rất vui vì mọi người khen là “bạo nhỉ, không sợ … ma “. Có thật nhiều kỉ niệm vui. Đôi khi cũng có những khó khăn, nhưng hầu hết mình tự giải quyết được.

    Nhưng khó khăn lớn nhất đến khi mình học ĐH. Đương nhiên không phải vì khoảng cách với gia đình xa hơn, mà vì rất nhiều yếu tố mà đến bây giờ mình cũng không biết được đâu là nguyên nhân chính. Chỉ biết rằng, 2 năm đại cương thực sự là địa ngục trần gian. Chẳng ai có thể thực sự hiểu được tình cảnh đó nếu chưa trải qua. Ân nhân cứu mình ra khỏi cái địa ngục đó là Vân Anh, sau đó là Vân, Hà Phương. Các bạn (đặc biệt là Vân Anh) đem đến cho mình động lực lớn để học tập. Những tháng năm sau đó được xếp vào hàng “những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời”.

    Bài học lớn nhất trong 15 năm qua là gì nhỉ? Mình đọc khá nhiều sách nên rút ra khá nhiều thứ được gọi là “quan trọng”. Nhưng quan trọng nhất? Có lẽ là “Khi bạn không thay đổi được thế giới, hãy thay đổi suy nghĩ của mình”.