Blog

  • Kiên trì

    Gần đây, tôi rút ra được kết luận rằng muốn thành công thì nhất thiết không thể thiếu một đức tính. Nó là gì thì chắc bạn cũng đã đoán được khi đọc tựa của bài viết này: tính kiên trì.
    Ngô Bảo Châu không thể thành công đến như vậy nếu không kiên trì suốt 15 năm, miệt mài theo đuổi bổ đề cơ bản mặc dù không biết là có đường ra hay không.
    Lưu Bang bị Hạng Vũ đánh thua liên tiếp 72 trận vẫn không nản chí, về sau chỉ thắng 1 trận mà lấy được thiên hạ.
    Tương tự, Nguyễn Ánh bị Nguyễn Huệ đánh thua tan tác, chạy tứ tán khắp nơi, hết trận này đến trận khác. Vậy mà ông vẫn 1 lòng bền gan vững chí, chẳng một giây sờn lòng, để đến khi Nguyễn Huệ chết rồi thì khôi phục lại giang sơn nhà Nguyễn.
    Chẳng cần nói việc to tát, ngay như trong công việc hàng ngày, dạo này mình nhận thấy các manager/partner review file rất tỉ mỉ, nghĩa là học kiên nhẫn đọc từng câu chữ của báo cáo tài chính. Mình cứ nghĩ rằng lấy từ template ra thì sai sao được (template chuẩn mà). Thế mà vẫn sai. Vì thế từ mấy workpaper gần đây, mình làm rất kỹ và rất hài lòng với những gì mình làm.
    Mình rất thích hình ảnh “mài kiếm dưới trăng”. Nó thể hiện tinh thần người tráng sĩ nuôi chí lớn, ban ngày vẫn lao động như người bình thường, nhưng đêm đến lại âm thầm thao luyện võ nghệ, đêm trăng sáng thì mang gươm ra mài, chờ cơ hội lập nghiệp lớn.

  • Giải thưởng Field

    Vậy là những điều tôi post nửa năm trước đã thành sự thực: Giáo sư Ngô Bảo Châu đã được trao huy chương Field. Không như nửa năm trước, giờ thì ai cũng biết huy chương Field là gì, tầm cỡ như thế nào nên xin phép không nhắc lại nữa.
    Thú thực là tôi rất tự hào về thành tích này của GS Châu. Vậy là bây giờ người Việt cũng đã có đóng góp cho nhân loại. Nhiều năm về trước, có lần đọc thấy rằng Việt Nam từng có người đoạt giải Nobel, tôi cũng mừng và tự hào, nhưng tìm hiểu ra thì biết là bác Lê Đức Thọ được trao giải Nobel hòa bình, chứ không phải là cống hiến khoa học (và ông ấy đã từ chối, với lý do hòa bình chưa thực sự lặp lại trên mảnh đất Việt Nam quê hương ông). Giờ thì đã có đóng góp khoa học hẳn hoi nhé.
    Khi biết tin GS Châu đoạt giải, mình đã đọc tất cả các bài bình luận trên các báo, mặc dù thông tin trùng lặp nhau, mà không biết chán. Vui lắm chứ, thành tựu lớn lao của người Việt, lại là trong ngành toán mà tôi từng theo, chứ không phải bất cứ ngành nào khác. Như đã nói trong entry Ngô Bảo Châu, toán là một ngành rất khó, và ít người theo, vì nó đòi hỏi trình độ rất cao mà lại không gần gũi với công chúng nên chẳng nổi tiếng, chẳng được trả lương cao,… Chắc chắn số người nghe danh Đặng Thái Sơn và biết được tài năng của ông ít hơn rất nhiều so với số người nghe danh Đàm Vĩnh Hưng, Mỹ Tâm … Nhưng, cũng như Đặng Thái Sơn vươn đến đỉnh cao trong lĩnh vực âm nhạc mang tính hàn lâm nhất, Ngô Bảo Châu đã vươn tới đỉnh cao toán học bằng lòng say mê chứ không phải muốn làm những thứ dễ dàng, gần gũi với mọi người để được nổi tiếng.
    Trong lúc vui mừng, tôi chột dạ tự hỏi không biết sau khi đạt đến đỉnh cao vinh quang, không biết GS Châu có bị vầng hào quang này che lấp đến mức suốt ngày gặm nhấm nó để rồi chẳng làm được gì to lớn hơn nữa không. Rồi tôi tự trả lời mình rằng nếu GS là người tự thỏa mãn với thành công thì có lẽ sự nghiệp của GS chỉ dừng lại ở mức đoạt 2 HCV IMO hoặc cùng lắm đến khi nhận giải Clay là hết. Nhưng GS đã không thỏa mãn với cái mình đã đạt được. Vì thế, cứ yên tâm rằng NBC sẽ còn đạt được nhiều thành tựu nữa.
    Việc GS Châu đoạt giải cũng khích lệ tinh thần mình rất nhiều. Mình muốn học, học nhiều hơn nữa, không phải để lấy bằng cấp mà để có thật nhiều kiến thức, để trở thành 1 chuyên gia kinh tế đúng nghĩa.

  • Tự hoàn thiện

    Mình khá hài lòng về công việc mình đã thực hiện ở đây, BQLDA Nhiệt điện Phú Mỹ. Workpaper mình làm rất cẩn thận và document rất chi tiết. Thực sự làm ra những sản phầm như vậy mình thấy rất hài lòng.
    Job PTSC cũng khiến mình nhận ra được nhiều điều. Trước tiên là phải cẩn thận. Cẩn thận và tỉ mỉ hết mức có thể. Mình thường chỉ làm phần quan trọng, vd như báo cáo mình lên hết các thông tin rồi, nhưng manager check lại toàn ra sai lỗi chính tả. Cái sai này từ năm ngoái, mình lấy file năm ngoái update thành năm nay, tưởng là yên tâm, ai ngờ năm ngoái sai nhiều quá. Nói chung là phải cẩn thận check lại mọi thứ, kể cả cái mà mình tưởng là đã chuẩn.
    Thứ nữa là document đầy đủ. Nói thật, lúc review file của staff, đứa nào mà document đầy đủ, chi tiết thì mình rất thích, và khi signoff cũng yên tâm. Vì thế mình cũng phải học cái này từ các em.
    Một điểm không kém phần quan trọng là phải corroborate với các bộ phận khác. Nhiều khi mình lười/ngại đi phỏng vấn phòng sales, kế hoạch, kỹ thuật… nhưng làm việc với những phòng này mới phát hiện được những thứ mà kế toán ghi thiếu. Xét cho cùng thì kiểm toán không phải là ngồi lỳ với kế toán.

  • Gặp lại Đức Vịt

    Hôm rồi nhân lúc cảm xúc dâng trào mới gửi email cho thằng Đức Vịt, liên lạc xem dạo này nó thế nào. Ai ngờ nó hồi âm lại kêu là sắp về nước. Vậy là mình kêu bà xã ở nhà chuẩn bị cơm nước còn mình thì ra đón nó.

    Hơn 10h đêm nó mới về, trông cũng không khác lắm. Còn phải chạy sang Hòa Hưng cho nó nhận khách sạn rồi mới chạy về nhà mình. Đến nơi cũng gần 12h. Hai thằng ngồi nhậu, vừa nhậu vừa ôn lại kỷ niệm xưa. Giữa đêm khuya phương Nam, bao nhiêu kỷ niệm thời cấp 3 ùa về, thật xúc động vô cùng. Hai thằng nhâu đến gần 2h sáng rồi lên lầu nói chuyện linh tinh 1 lúc rồi ngủ. Sáng hôm sau chở nó sang nhà anh bạn gái nó. Đi làm, 10h mới lên công ty.

    Chiều về mình và vợ qua chỗ 2 đứa chúng nó để đi ăn. Tính rủ đi ăn bánh tráng cuốn, ko chịu, hỏi bò bít tết, cơm Thượng Hải,.. cũng không chịu, cuối cùng quyết định ra quán nhậu. Ban đầu tính ra làng nướng Nam Bộ. Trời mưa tầm tã, ra đến nơi thì hết bàn, chạy ra nhà hàng Đông Hồ, cũng hết bàn luôn. Qua Kỳ Hòa quán, may quá, còn bàn. Cả đám vào ăn nhậu. Mình chụp được với nó vài kiểu ảnh. Nó còn bày đặt đưa phong bì mừng đám cưới, mình nhất quyết không nhận nhưng nó cũng nhất quyết không chịu. Không nhận thì cũng không được, với lại mình tiếc nhất là chữ viết của nó trên phong bì, mình muốn lưu làm kỷ niệm, nên cuối cùng đã nhận. Sau đó cả tụi đi hát Karaoke, đến đêm mới về, 2 vợ chồng mình về đến nhà đã gần 1h. Hôm đó theo thống kê của vợ thì mình uống gần 10 chai Ken. Nếu đúng vậy thì đây sẽ là kỷ lục mới 🙂

    Hôm sau vợ chồng mình tá hỏa khi không thấy ví của mình đâu. Nghĩ rằng đã đánh rơi trên đường về nên 2 đứa chuẩn bị tinh thần làm lại giấy tờ. Cuối cùng thấy nó rơi trong gầm giường, may quá 🙂

    3 tuần nữa nó sẽ vào lại để bay về Nhật. Nhất định phải gặp lại nó mới được.

  • Đổi laptop

    Thời gian trôi thật nhanh. Vậy là lại 1 lần nữa mình được đổi laptop, sau 2 năm. Lần trước mình đã viết là hi vọng sẽ làm được “cái gì đó” với cái laptop mới. Nhưng đến hôm nay, khi đã nhận cái mới hơn và chuẩn bị trả cái “mới” kia thì “cái gì đó” vẫn còn dang dở, và thậm chí mình còn đang tính viết lại. Nếu viết lại, mình sẽ bỏ nhiều thời gian hơn để design database cho thật chuẩn, rồi muốn code gì thì code.

    Em laptop mới của mình là T410, mạnh mẽ hơn con T61 cũ. Màn hình sáng hơn, loa to hơn, RAM gấp đôi (4 GB), HDD 160 GB (cũ: 100 GB), CPU Core 2 dual i5 2.4 Ghz x2.

    Hi vọng lần này sẽ hoàn thành được “cái gì đó” 🙂

  • Kỷ niệm một năm ngày cưới

    Hôm nay là tròn 1 năm mình và bà xã chính thức là vợ chồng. Cuộc sống 1 năm qua có thể nói là tuyệt vời. Mình có 1 gia đình êm ấm, 1mái ấm bình yên. Mình chẳng còn suy nghĩ vẩn vơ về tương lai. Nếu ngày xưa thỉnh thoảng lại có cảm giác trống rỗng, thì bây giờ những thứ đó không còn nữa. Cuộc sống bây giờ của mình là cuộc sống của 1 gia đình bình yên, và ổn định. Mình thích cuộc sống này. Cám ơn em, vợ yêu.

    Nhân dịp này, tối nay 2 đứa mình sẽ rủ mấy đứa em đi ăn. Sẽ rất vui 🙂

  • Cuối tuần

    Hôm nay mình cùng gia đình đi chùa. Ý nghĩa của việc hôm nay rất quan trọng, cho cả gia đình mình và gia đình anh trai mình. Công việc rất bận nhưng mình không thể đi làm được, may mà các bạn trong team rất support.

    Hôm nay mình mới thấy tín ngưỡng của vợ cao cỡ nào (và như mọi khi, rất nhí nhảnh khi tường thuật lại 🙂 ). Buổi chiều về cả 2 gia đình ăn bánh tráng phơi sương, ngon hơn quán buổi trưa nhiều.

    Hôm nay mình cảm thấy rất vui, vui về cuộc sống gia đình: mình cảm nhận được niềm vui từ vợ, và cảm thấy thật ý nghĩa khi mình và anh trai cùng đi chùa.

    Cuộc sống gia đình thật đem lại cho ta thật nhiều điều 🙂

  • Tại sao chuẩn mực kế toán Việt Nam lại khác quốc tế

    Nếu các bạn từng tìm hiểu qua chuẩn mực kế toán quốc tế (IAS/IFRS) thì sẽ thấy 1 điều rằng chuẩn mực quốc tế có một số điểm khác biệt so với chuẩn mực Việt Nam.Và điểm chung của các khác biệt đó là: các quy định của chuẩn mực quốc tế thường là linh động hơn và/hoặc hợp lý hơn.

    Sở dĩ tôi nói “một số điểm khác biệt” vì đa số các quy định của VAS và VAS/IFRS là giống nhau. Điều này cũng dễ hiểu vì khi soạn thảo VAS người ta đã tham khảo rất kỹ IFRS, và có những chuẩn mực gần như là bản dịch của IAS/IFRS.

    Thế thì nếu đã dịch, đã tham khảo thì sao không tham khảo cho toàn diện, sao lại còn đẻ ra những cái khác biệt làm chi cho mệt? Phải chăng cái đám soạn thảo ra VAS là những tên ngu, những kẻ quan liêu ngồi 1 chỗ mà đòi nghĩ ra quy định, khuôn khổ thực hiện cho những người tiếp xúc với thực tế sinh động??

    Không, hoàn toàn không. Chuẩn mực kế toán Việt Nam được xây dựng bởi đội ngũ chuyên gia gồm các giáo sư, tiến sĩ hàng đầu về kế toán. Hội đồng soạn thảo, cố vấn còn có cả các chuyên gia từ 4 công ty kiểm toán lớn nhất thế giới (big4), các chuyên gia nước ngoài và giảng viên các trường ĐH hàng đầu VN như ĐH Kinh tế quốc dân, ĐH Kinh tế TPHCM… Những người này nắm rất rõ IAS/IFRS có những gì, và việc đưa ra những quy định khác hẳn là phải có lý do.

    Vậy lý do đó là gì? Chắc bạn cũng đoán được câu trả lời: do đặc thù của Việt Nam. Vâng, cái cụm từ “đặc thù của Việt Nam” thường làm ta liên tưởng đến sự bào chữa khi có vấn đề gì đó mà VN tỏ ra yếu kém so với thế giới, thế nhưng trong trường hợp này, quả là cần phải làm theo “đặc thù của Việt Nam”.

    Đặc thù này là:

    1. Có những thứ không thể áp dụng được tại thị trường Việt Nam. Ví dụ:

    Chuẩn mực quốc tế thường yêu cầu một số khoản mục như TSCĐ, các khoản đầu tư… phải được đánh giá theo giá thị trường tại thời điểm lập báo cáo. Vì ở VN thì rất nhiều tài sản không có “active market” để xác định giá thị trường nên phải quy định phản ánh theo giá gốc để thuận lợi cho người làm kế toán (và tránh lợi dụng các ước tính kế toán để làm sai lạc báo cáo).

    2. Ở VN, kế toán doanh nghiệp chỉ thực sự phát triển sau khi nhà nước mở cửa, cho phép kinh tế tư nhân (trước đó toàn DNNN với cơ quan hành chính). Do đó, nền kế toán VN còn khá non trẻ và trình độ của nhiều người làm công tác kế toán của VN chưa cao, việc quy định chi tiết, cụ thể (vd: quy định số hiệu tài khoản…) là phù hợp, vì nó giúp cho người có trình độ kế toán không cao lắm cũng có thể nắm bắt và thực hiện được.

    Tôi tin chắc rằng ngay khi “điều kiện kĩ thuật cho phép”, nghĩa là nền kinh tế đã phát triển ở 1 mức độ nhất định, và trình độ người làm công tác kế toán đã được nâng cao, thì các chuẩn mực kế toán Việt Nam sẽ được cập nhật cho phù hợp với thông lệ quốc tế.

    Đó là xu hướng tất yếu.

  • Nhạc đêm khuya

    Cũng khá lâu rồi mình mới nghe lại mấy bản nhạc cổ điển. Giữa đêm khuya thanh vắng, âm thanh của những tiếng piano, violon vang lên đầy xúc cảm, khiến tâm hồn người nghe như được nâng lên, nhẹ nhõm và thanh cao.
    Lúc này đây, mình đang nghe bản Love Story do Paul Mauriat chỉ huy dàn nhạc. Bài này nhiều nơi có, nhưng có rất nhiều kiểu hòa tấu, phối khí khác nhau, phải mất 1 thời gian dài mình mới tìm được đúng cái bản mình đã nghe lần đầu vào hồi học lớp 11. Khi đó, mình nghe bài này khi trời đang mưa, chuẩn bị bão. Không khí thật lạnh lẽo. Ngoài đường cũng ít người qua lại. Giữa tiếng mưa rơi, nghe tiếng Piano đệm như tiếng mưa, đến đoạn cao trào lại còn có âm thanh giống tiếng sét, thật là hợp cảnh hợp tình. Âm thanh của tất cả các loại nhạc cụ hòa vào nhau thật nhịp nhàng, phối hợp, bổ sung cho nhau, làm cho bản nhạc thật trữ tình.
    Mình thì chẳng có khiếu âm nhạc nói riêng, nghệ thuật nói chung. Hồi nhỏ mình cũng có học trường năng khiếu, nhưng là năng khiếu Toán :). Sau này mình thấy mình có năng khiếu môn tin học nữa (hay chính xác hơn là đam mê, chứ năng khiếu gì mà học mãi mà vẫn dốt :D). Hôm nay viết được mấy dòng code, cảm hứng lại dạt dào. Thế mới biết làm cái gì mà có đam mê thì cũng có niềm vui, cũng có cảm hứng, cũng thành nghệ sĩ hết.

  • Linh tinh tháng 6/2010

    Thứ 7 vừa rồi lên công ty để dự round table meeting đánh giá mấy em A1, A2. Đây là lần đầu tiên mình tham gia việc đánh giá này, và nhận thấy cách làm này đã khắc phục đáng kể việc đánh giá dựa trên cảm tính nếu giao cho 1 người đánh giá. Tuy vậy nhìn 1 cách tổng thể thì nó vẫn mang tính cảm tính và không hẳn là thực sự khách quan. Nói cách khác, nó đạt được sự khách quan ở 1 chừng mực nhất định.
    Mấy hôm nay mình cũng không làm được gì nhiều. Tưởng rằng đợt nghỉ ôn thi này có thể MATH tăng tốc, nhưng nó vẫn dậm chân tại chỗ. Có 1 điều đáng mừng là anh Hải đã liên hệ được 1 công ty để đưa MATH vào thử nghiệm tại môi trường công ty đó.
    Lịch ôn thi CPA cũng đã bắt đầu. Môn đầu tiên là môn tiếng Anh. Tại đây mình đã gặp lại anh Bảo – CA ở Hansoll. Nhìn anh quen quen nhưng không nhận ra, mãi sau này khi anh đứng trước lớp tự giới thiệu mình mới nhớ. Anh ấy cũng không nhận ra mình, vì dạo trước mình gầy nhom, còn giờ thì béo ú.
    Mấy ngày nay toàn tiêu tốn thời gian vào việc theo dõi chuyển nhượng của RM. Chẳng học được gì nhiều.