Category: Uncategorized

  • GCC

    Cuối cùng thì cũng có “đồng minh”. Anh Hiệp đang training về General Computer Control ở Pattaya gửi email về confirm về quan điểm của mình.

    Vắn tắt 1 chút về vấn đề: ngày nay hầu hết các doanh nghiệp sử dụng máy tính cho công việc hàng ngày, vì vậy khi kiểm toán 1 doanh nghiệp như thế cần phải test hệ thống máy tính. Như các bạn biết, test hệ thống có 2 mức: Kiểm soát chung (General Computer Control) và kiểm soát ứng dụng (Application Control).
    General Computer Control sẽ không thể phát hiện được sai sót trong xử lý dữ liệu kế toán, nó chỉ đảm bảo là có thủ tục kiểm soát trong môi trường máy tính, và cũng chỉ là kiểm soát ở mức “general” thôi. Tuy nhiên hiện nay hầu hết kiểm toán viên ở tất cả các hãng tại Việt Nam (thậm chí 1 số audit manager ở Singapore) vẫn hiểu rằng test kiểm soát chung của hệ thống máy tính có thể phát hiện được lỗi xử lý dữ liệu: kết chuyển nhầm tài khoản, nhập vào 1 đằng máy tính ghi ra 1 nẻo…
    Hôm nọ training, nhân nói về vấn đề này, mình nêu quan điểm của mình, gửi email cho mọi người kèm theo đoạn discussion của mình với một số người chuyên test hệ thống tại các nước đã phát triển. Câu trả lời của những chuyên gia này là “không thể”. Hôm nay nhận email từ anh Hiệp “gà” nói rằng đã raise vấn đề này lên trong buổi training ở Thái Lan và
    “On the concept, I totally agreed with Thang’s opinion “In 1540 and GCC testing, the CAS cannot detect the error of computer processing as the GCC is not enough to do this”. “
    Việc phát hiện ra hệ thống có sai sót hay không thuộc về trách nhiệm của người test business cycle, hoặc là IT auditor phải review phần test bussiness cycle và test những control activities (trong tuwnfgf business cycle) thực hiện bằng máy tính.
    Thực ra chuyện này khá giống với cái việc: giữa những gì kiểm toán có thể đảm bảo và những gì công chúng mong đợi có 1 sự khác biệt. Công chúng kì vọng rằng báo cáo tài chính đã được kiểm toán là chính xác, rằng công ty không bị phá sản trong tương lai gần … trong khi kiểm toán chỉ có thể nêu ý kiến rằng báo cáo đó là trung thực hợp lý hay không. Tương tự, các kiểm toán viên (trường hợp này là financial report auditor) mong muốn rằng sau khi hệ thống được test thì phải phát hiện ra vài lỗi xử lý dữ liệu, trong khi test ở mức general thì chỉ biết được rằng môi trường máy tính của nó có được control không mà thôi.

  • Travel (cont.)

    Kế hoạch của bọn tôi trong mấy ngày ngoài Hạ Long thay đổi liên tục. Đầu tiên dự định khi công ty kéo về TPHCM thì bọn tôi ở lại đi núi Yên Tử. Sau rồi Lão Đại liên hệ với ku Nam toét và rủ cả đám về Bắc Ninh. Tiếp theo, kế hoạch là đi Tuần Châu vì nếu về Bắc Ninh vào ngày trong tuần thì cũng chỉ gặp được thằng bạn vào buổi tối. Thế là cả đám kéo ra đảo Tuần Châu, nơi đã từng diễn ra chung kết hoa hậu Việt Nam, chung kết sao mai điểm hẹn, … Buổi chiều tính bắt xe về Thái Bình nhưng không còn xe nên kế hoạch lại phải thay đổi: ở lại Hạ Long thêm 1 đêm.
    Thế rồi cuối cùng tôi cũng về đến Thái Bình. Trên đường về giới thiệu cho Ale và lão đại về những thứ liên quan đến nông nghiệp như: sự khác biệt về gieo cấy giữa Đồng bằng sông Hồng và đồng bằng sông Cửu Long, rơm và rạ , …
    Xe đi về nhà chị tôi ngoài thị trấn (vì nhà tôi ở trong quê đã bán rồi). Trên đường đi thấy khung cảnh quen thuộc nên muốn giữ lại. Xe vẫn đang chạy với tốc độ khá nhanh nhưng rất may là máy ảnh có tính năng Image Stablization nên ảnh chụp không bị nhòe. Tuy nhiên vì chụp qua cửa kính ô tô nên có lẽ máy ảnh chỉnh độ phơi sáng cho vật thể ở gần (kính xe) nên cảnh bên ngoài hơi bị tối. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy bóng phản chiếu trong kính ở phần bên trái của ảnh.

    Về đến Bờ Hồ thì đã thấy anh rể ra đón. Hồi lớp 4 khi mới ra thị trấn học, cái tượng đài ở giữa hồ là 1 công trình vĩ đại đối với tôi, biểu tượng của sự văn minh (vì trong quê làm gì có). Dạo này ở quê bèo sinh sôi nảy nở nhiều quá, che kín mặt hồ nên tượng đài không thể soi bóng xuống nước được.

    Buổi chiều sau khi ngủ 1 giấc dài, cả đám kéo xuống biển Đồng Châu. Hôm trước đi Tuần Châu, hôm sau đi Đồng Châu để cảm nhận rõ hơn vẻ đẹp của … Tuần Châu. Do sông ngòi miền Bắc nhiều phù sa nên nước biển ngoài này nhìn chung là đục, chỉ có ở Hạ Long là nước trong do có núi non ngoài Vịnh.

    Các chòi canh nghêu ngoài biển

    Sáng hôm sau vào trong quê.

    Con đường đi học ngày trước, nay đã được trải nhựa.

    Từ lớp 1 đến lớp 3 tớ học ở ngôi trường này

    Sẽ thật là thiếu sót nếu không nhắc đến 2 thiên thần nhỏ của chị tôi. Đây là ảnh chụp 2 nhóc tối hôm trước, đi ăn chè rồi đu quay … cuối cùng là tô tượng (có sự tham gia của Quốc Anh và Vân Anh)

    Chiều hôm đó, cả bọn lên Hà Nội.
    Tối, đi dạo bờ hồ Hoàn Kiếm. Với mình, chỗ này có cái gì đó thật đẹp, vừa hiện đại vừa cổ kính, là nét tĩnh lặng giữa cuộc sống ồn ào. Có lẽ ấn tượng đó đến từ hồi còn nhỏ, và cảm nhận bây giờ vẫn bị ảnh hưởng bởi ấn tượng đó, vì nhiều bạn của tôi khi ra hồ Gươm đều nhận xét là cũng bình thường.

    Buổi tối, chụp ở chế độ Auto thì ảnh không đủ sáng, nên chỉnh sang chế độ manual (lúc này ta thấy rõ ưu điểm của máy có chế độ chỉnh tay, he he).

    Sáng hôm sau cũng dậy sớm để chụp hồ Gươm trong buổi sáng tinh sương. Trời mưa lâm thâm.

    Về phòng, mua đồ ăn sáng rồi gọi điện cho bạn Ngọc Anh hỏi đường đến Văn Miếu. Không ngờ bạn Ngọc Anh tập hợp được 5 bạn nữa, cùng học cấp 3 với tớ, đến chở cả đám bọn tớ đi ăn kem Tràng Tiền rồi sang Văn Miếu. Gặp lại các bạn thật là vui. Đã 6 năm rồi kể từ lúc tốt nghiệp phổ thông, giờ mới được gặp lại. Cám ơn tất cả nhé.

    Từ trái qua: Thắng, Ngọc Anh, Tuyết, Giang, Hiên, Quốc Anh (bạn đại học), Bùi Quang, Trần Quang.

    Mong có một ngày

  • Tiếp tục vấn đề “tiền đồng đang ở đâu”.

    Cách đây mấy tuần tôi có viết 1 bài bàn về bài viết “tiền đồng đang ở đâu” và đưa ra 1 số nhận xét về cách lập luận trong bài viết của tác giả.
    Hôm nay đọc được 1 bài viết cùng tên của tác giả Trần Ngọc Thơ (GS -TS) – Đại học Kinh tế TPHCM (bác này hay có bài được đăng trên trang nhất của báo Tuổi trẻ). Bài viết này cũng có thể được coi là 1 ý kiến phản biện về bài viết của tác giả Trần Đông Chấn, nhất là đoạn mở đầu có ám chỉ đến những phân tích của Trần Đông Chấn.
    Tôi đọc qua bài viết và thấy được một số phân tích của thầy Thơ củng cố thêm cái nhìn của tôi. 1. Trong bài viết trước đây, tôi đã từng nói rằng phân tích của tác giả Trần Đông Chấn về việc các quỹ đầu cơ đang ghìm giữ 1 lượng tiền lớn là võ đoán, thì nay tác giả Trần Ngọc Thơ đã cụ thể hóa bằng việc đưa ra các con số: tỉ lệ tiền/tài sản ròng của các quỹ nước ngoài đều rất thấp (dưới 6%, riêng có 1 quỹ mới thành lập chưa kịp mua được gì nên còn giữ tiền nhiều với tỉ lệ 62%). Điều này có nghĩa là họ đã dùng tiền của mình để mua các tài sản khác (chứng khoán, các công cụ tài chính khác…) và họ không giữ nhiều tiền.
    2. Tác giả Trần Ngọc Thơ cũng nêu rõ rằng để mua được tiền đồng thì họ phải bán ra USD. Như vậy có thể thấy được rằng nếu họ tung tiền đồng trở lại thị trường (nếu họ thực sự giữ nhiều) thì họ phải mua lại tiền USD, lượng tiền trên thị trường vẫn không đổi. Thêm vào đó là nhà nước VN quản lý chặt ngoại hối, do đó các quỹ gần như không thể tùy tiện đổi VND sang USD để mà thao túng được.
    Hi vọng sắp tới sẽ có nhiều hơn nữa các tác giả bàn về vấn đề này.

  • Travel

    Tuần vừa rồi đi hơi bị nhiều. May mà mình mua máy ảnh rồi nên chụp được khá nhiều hình. Vì hôm nay còn một số anh em trong team đi Prokingtex còn đang lang thang ngoài Sapa nên mình chưa phải xuống khách hàng và có chút thời gian viết về chuyến đi.
    Đầu giờ chiều thứ 7, mình và em Lan sang Campuchia kiểm kê.

    Đi hết 40 phút thì đến Phnompenh.

    Sau đó đi vòng vòng mua sắm + ăn uống. Ở Cam tuy chữ viết theo “style giun dế”, nhưng địa chỉ thường được ghi bằng tiếng Anh nên cũng dễ đọc. Mua sắm cũng không cần đổi tiền mà cứ dùng USD mua là ok. Siêu thị niêm yết giá bằng USD, thậm chí chú đẩy xe bán dừa (giống VN) cũng chấp nhận thanh toán USD.
    Tối, khách hàng mời đi ăn tối, có sự tham dự của các bác ở công ty mẹ bên Taipei mới qua. Điều đặc biệt là khi mời mình các bác này hô “chiem pần chiem” (100%), “mút hay pa (1,2,3) zô”

    Ngày hôm sau kiểm kê xong rồi về, gặp bx tại sân bay, vui quá, he he. Sau đó mình cùng bx đi sinh nhật bạn Diệu Hiền luôn. Tối về mệt phờ râu, cố gắng lắm mới không lăn ra ngủ liền, nhét mấy bộ quần áo vào vali, chuẩn bị máy ảnh, máy tính … để sáng sớm mai lên đường.

    Sáng sớm thứ 2 phải dậy từ 4h30 cho kịp chuyến bay lúc 6h ra Hải Phòng. Đi có 1 mình nên chỉ chụp được cảnh chứ không chụp được người .

    Nhìn xuống dưới con đường hay đi.

    Ăn sáng, uống cafe ở đâu đó trên bầu trời Tây Nguyên, vừa ăn vừa chụp mây bên dưới

    Xuống Cát Bi – Hải Phòng rồi đi cùng xe của chi nhánh Deloitte Hải Phòng ra Hạ Long. Trên đường ra Hạ Long thấy hai bên đường có khá nhiều núi nhỏ, giống như núi ở Vịnh Hạ Long, có điều vùng này chưa bị chìm xuống biển chứ nếu không Hải Phòng cũng có vịnh

    Đi qua sông Bạch Đằng, nơi Ngô Quyền đánh quân Nam Hán

    Ra đến Hạ Long, mình ở cùng phòng với thằng Quang trên lầu 9, khách sạn Hạ Long Pearl Hai thằng ngủ nguyên buổi chiều mặc cho bà con tham gia tranh giải Bóng đá với Tenis. Chiều tối trên đường đến nhà hàng gần đó tham gia Welcome Party

    Sáng hôm sau tất cả lên đường thăm Vịnh.

    À quên, cái áo tớ mặc đi Vịnh mới được mua hôm đi Cam đấy.

    Phía xa xa là hòn trống mái

    Cảnh rất đẹp. Có 1 hòn đảo trông giống con rùa.


    Chui vào động, leo trèo. Hơi mỏi chân. Thời tiết khá nóng.
    Sau đó trở về để tham gia chương trình training buổi chiều. Nguyên ngày hôm sau cũng học, nói chung không có gì.
    Tối hôm đó công ty tổ chức Gala Diner với chương trình văn nghệ tự biên tự diễn khá vui. Hôm nào lấy được hình (từ các “phó nháy” khác) tớ sẽ post cho mọi người xem.

    (còn tiếp)

  • Đổi laptop


    Hôm nay tớ đã từ giã con Toshibar cũ để đón về 1 em Thinkpad T61 mới cứng cựa
    .
    Về ngoại hình, so với cái cũ thì con Thinkpad này nhỏ gọn, mạnh mẽ đầy nam tính. Ngày trước có 1 lần trước khi xuống khách hàng, manager họp cả nhóm để lưu ý những risk area của khách hàng này, mình tưởng anh ấy mang cuốn sổ vào phòng, nhìn kỹ lại mới thấy là con T43. Từ đấy khoái ngoại hình vuông thành sắc cạnh của Thinkpad.

    Hơn nữa dòng Thinkpad nhìn rất khỏe khoắn, cảm tưởng như cứ thả nó rơi tự do từ trên bàn xuống sàn thảm cũng chẳng hề gì (vấn đề khác hoàn toàn so với mấy con Toshibar Satelite). Trọng lượng máy rất nhẹ. Một vấn đề khá lớn nữa trong thiết kế là cổ máy. Mấy con Toshibar cũ toàn bị lỏng cổ, dựng lên lại ngả xuống. Nếu được con nào chịu đứng yên thì cũng đừng mong nó đứng được vững trong điều kiện nào khác ngoài 1 cái bàn làm việc. Đi kiểm mấy khách hàng trong khu công nghiệp ở Đồng Nai, Bình Dương, đi/về hết hơn 1h đồng hồ, những người có thể lôi máy ra tranh thủ làm việc đều là những người đang xài Thinkpad, vì trên xe thường xóc và cổ của mấy con Toshiba (nếu chủ của nó muốn lôi nó ra làm việc) thường bị sập xuống hoặc ngã ra sau.
    Cấu hình máy thì khỏi bàn, hàng mới mà. CPU Intel Core 2 dua 2.2Ghz x 2 , Ram 2GB, ổ cứng 100GB. Màn hình wide screen thuận tiện cho xem phim màn ảnh rộng (quên, máy dùng để làm việc cơ mà).
    Cũng xin cảm ơn con “chiến mã” cũ. Cái site manhthang.net được code trên con chiến mã này. Hi vọng trên máy mới, mình sẽ làm được 1 cái gì đó hoành tráng hơn thế.

    P/S: Định viết dài dài, nhưng bị thiên hạ “cảnh báo” là bài viết nào dài thì sẽ … lười đọc, nên viết ngắn ngắn thôi. Hẹn viết những điều chưa viết ở bài khác.

  • Giá trị sống

    Trường Giang cuồn cuồn chảy về đông
    Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng
    Thị phi thành bại theo dòng nước
    Sừng sững cơ đồ bỗng tay không

    Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng
    Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không

    Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
    Thế cho nên tất bật đến bây giờ.

  • Come back to work

    Sau một thời gian dài nghỉ phép để … xả stress (trên danh nghĩa là để học bài), hôm nay đi làm lại. Ngồi viết mấy dòng để sau này vào mùa nhớ lại thấy rằng cuộc đời đi làm cũng có lúc rảnh đến mức ngồi viết blog .
    Cuối tháng sẽ đi Hạ Long training. Đã cùng với mấy chiến hữu lên kế hoạch ra Hà Nội vào tối thứ 6 tuần trước đó (28/6), ai ngờ sáng nay lên công ty nhận được “lệnh” sang Campuchia kiểm kê vào ngày 29/6. Chắc mai phải đi làm passport, mà không biết có kịp không. Rồi kiểm xong có nên bay về HCM rồi mới ra HN hay là bay thẳng? …..

    Thôi kệ, mai đi làm passport rồi tính tiếp.

  • Thank you

    Friends like underwear – Always near You

    Good friends like condoms – Always protecting You

    Best friends like Viagra – Lift You up when You are down.

    Thank you, who replied me tonight. Your message is very meaningful for me.

  • Bàn về bài viết “Tiền đồng đi về đâu”.

    Vài ngày trước, tôi có đọc 1 bài viết mang tựa đề “tiền Đồng đi về đâu?” của tác giả Trần Đông Chấn. Bài viết đi tìm nguyên nhân của lạm phát, của việc tiền Đồng mất giá … và có nhiều điểm ám chỉ rằng nguyên nhân của thực trạng vừa qua là do các quỹ đầu tư tài chính nước ngoài thao túng, và chính phủ đã yếu kém nên bị các quỹ này lợi dụng trong việc thao túng thị trường của mình. Khi đọc xong tôi có 1 số điểm không bằng lòng về cách lập luận (mà theo tôi là) võ đoán của tác giả. Hôm nay tôi lại nhận được 1 email của 1 người bạn gửi với nội dung là bài viết nêu trên và thấy rằng cần nêu quan điểm của mình, để các bạn cùng bàn luận. Có lẽ hầu hết người trong friend list của tôi đều là dân kiểm toán / kế toán / tài chính / ngân hàng/ chứng khoán… là những người hiểu rõ vấn đề này nên tôi hi vọng sẽ nhận được những phê bình cho bài viết mang tính chủ quan của mình.
    Tác giả cho rằng ngân hàng nhà nước đã phát hành một lượng tiền lớn hơn tốc độ tăng trưởng GDP và lượng tiền dư thừa đang được ghìm giữ ở các quỹ đầu cơ của nước ngoài, chờ dịp sẽ “làm thịt” nền kinh tế VN. Việc tiền phát hành thêm (135%) lớn hơn tốc độ tăng trưởng tôi đã kiểm chứng và thấy đúng, nhưng việc tiền đó đang ở đâu thì còn cần xem xét lại. Theo lập luận của tác giả thì

    “Người dân Việt Nam không có thói quen giữ tiền đồng làm dự trữ an toàn, trong tình hình lạm phát tăng nhanh thì biện pháp này lại càng không được lựa chọn. Các doanh nghiệp sản xuất kinh doanh thì luôn trong tình trạng cần vốn, phải đi vay. Các ngân hàng thương mại không có lý do gì cầm giữ một lượng tiền đồng lớn mà không cho vay ra để phải gánh chịu lãi suất huy động trừ các khoản dự trữ bắt buộc. Khả năng duy nhất là một lượng lớn tiền đồng đang bị ghim giữ bởi các quỹ đầu cơ (hedge fund) buôn chứng khoán tại Việt Nam.”

    Thứ nhất: Đúng ra tác giả cần phải viết là “người dân thành thị (mà cũng chỉ ở HN và HCM) Việt Nam không có thói quen giữ tiền đồng làm dự trữ an toàn. Người ở tỉnh khác vẫn chỉ có 1 kênh giữ tiền duy nhất: gửi tiết kiệm (hoặc cho người thân vay). Tôi tin rằng còn một số lượng lớn tiền vẫn được tích lũy ở trong dân.
    Thứ hai: Tác giả sử dụng phương pháp loại suy để đưa đến kết luận. Tuy nhiên để đi đến kết luận được cho một vấn đề có n khả năng xảy ra thì trước tiên anh phải chứng minh được rằng n-1 khả năng là không thể. Ở đây tác giả chỉ nêu 4 kênh giữ tiền (người dân, doanh nghiệp, ngân hàng, quỹ đầu tư) trong khi có thể có những khả năng khác: tiền rót về các dự án của nhà nước nhưng chưa được triển khai, tiền tung ra thị trường để mua USD (nghĩa là lượng cung VND tăng nhưng lượng cung USD lại giảm), … Để rồi kết luận vội vã là do các quỹ đầu cơ.
    Thứ ba: Các quỹ đầu tư tài chính họ cũng mua bán bình đẳng như những người tham gia thị trường khác. Với lợi thế về nguồn lực dồi dào, họ có thể tung ra 1 lượng lớn tiền mua vào CK để đẩy giá CK lên cao, nhưng đó không phải là thao túng thị trường. Toàn bộ các trường hợp có hành vi thao túng thị trường đều là của các đại gia VN, khi họ mở nhiêu tài khoản rồi tự bán cho mình. Họ tìm mọi cách để tạo cung/ cầu ảo, trong khi các quỹ nước ngoài nếu có mua/bán thì đó là cầu/cung thật. Và họ cũng chịu những rủi ro như những nhà đầu tư khác. Thậm chí có nhiều khuyến cáo từ các báo cáo từ tổ chức này rằng giá chứng khoán đang bị đẩy xa với giá trị thực. Nếu họ thực sự muốn (và có khả năng) “thôn tính” nền kinh tế VN, họ sẽ không đánh động các nhà đầu tư của chúng ta, vốn đang hăng máu, sục sôi với những “chấm”, “kịch trần”…
    Thứ tư: Một điều hiển nhiên ai cũng thấy rằng tiền của người dân, doanh nghiệp đã được ném vào các tài khoản của chính họ tại các công ty chứng khoán. Sau khi vào đây, rõ ràng với lượng cung tiền nhiều và lượng cung chứng khoán ít nên “lạm phát” trong giá chứng khoán lên rất cao (nhiều chứng khoáng tăng 10 “chấm”, tức 1000%). Vấn đề là trong cách tính lạm phát hiện nay, người ta sử dụng chỉ số giá tiêu dùng (CPI) trong đó tính toán sự tăng giá của các nhóm mặt hàng trên thị trường, và các nhóm mặt hàng này lại không bao gồm chứng khoán. Giả sử CPI bao gồm chỉ số tăng chứng khoán thì có lẽ chỉ số lạm phát cũng trên 135% và tác giả Trần Đông Chấn sẽ chẳng thể đổ tội cho các quỹ đầu tư.

    Về các chỉ trích SCIC, tôi đồng tính với ý kiến của tác giả cho rằng SCIC nên bán CP trong khi giá quá cao, tuy nhiên tôi phản đối ý kiến cho rằng hành động mua vào để cứu thị trường là vô nghĩa. Ít ra nó cũng tạm thời giúp tốc độ giảm giá CK chậm lại.
    Tổng công ty SCIC dễ dàng tuôn ra 5 ngàn tỷ đồng để gọi là “cứu” chứng khoán nhưng thực tế là giúp cho những con thú điện tử bán ra những cổ phiếu sắp chết để mua vào những cổ phiếu có tiềm năng thực với giá rẻ mạt, chuẩn bị cho một sự thâu tóm.”

    Thực tế là nó cũng giúp người dân bán ra những cổ phiếu sắp chết và mua vào các cổ phiếu tiềm năng. Hơn nữa, rất nhiều cổ phiếu các quỹ nắm giữ là cổ phiếu dạng chiến lược, và họ không được quyền bán trong một khoảng thời gian nhất định (2 năm chẳng hạn). Rõ ràng luận điểm trên của tác giả là rất võ đoán.

    Trong đoạn sau, tác giả cũng có nhìn nhận là tiền đã được đổ vào TTCK nhưng lại một lần nữa đi đến kết luận mà không có bất cứ luận chứng thuyết phục nào, rằng tiền đã trở lại các quỹ với giá trị tăng gấp nhiều lần.
    Về tỉ giá, tác giả cho rằng do tiền Đồng mất giá, NHNN kiềm chế lạm phát bằng chính sách tăng giá VND so với USD (tức làm mạnh VND). Tác giả quy kết rằng v
    iệc này là do “Đầu tháng 3/2008 ngân hàng Nhà nước mới yêu cầu tăng dự trữ bắt buộc lên thêm 1% (tương đương khoảng 10 ngàn tỷ đồng) và phát hành tín phiếu bắt buộc trị giá 20,3 ngàn tỷ đồng;”

    Thực tế, tỉ giá giảm là do kiều hối đổ về, đầu tư nước ngoài tăng (20 tỷ USD nếu tôi nhớ không lầm) và các quỹ đang đổi USD sang VND chuẩn bị cho các đợt IPO của các doanh nghiệp nhà nước. Còn các biện pháp trên của NHNN đúng là để kiềm chế lạm phát, nhưng tác dụng giảm lạm phát của nó là ở chỗ giảm cung tiền đồng chứ không phải làm mạnh tiền Đồng trong quan hệ tỉ giá (mặc dù giải pháp đó góp phần đẩy tỉ giá xuống thấp).
    Trong đoạn sau đó, như một phần giải pháp, tác giả khuyên rằng:

    Không thể điều hành vĩ mô một nền kinh tế thị trường thành công bằng bàn tay hữu hình của chính phủ, vì kinh tế thị trường vốn được vận hành theo qui luật của bàn tay vô hình – cách mà các nhà kinh tế học gọi tên một cơ chế thúc đẩy sự vận động kinh tế thông qua việc tác động vào động lực con người. Thật tiếc là các thế lực bên ngoài đã áp dụng cách này thật nhuần nhuyễn ở Việt Nam.”

    Ô hô, lý thuyết bàn tay vô hình bị đứt phừn phựt từ khủng hoảng kinh tế những năm 30 của thế kỷ trước rồi. Bây giờ mô hình là phải có điều tiết của nhà nước (đương nhiên là qua các công cụ tài chính chứ không phải bằng biện pháp hành chính như ở VN). Nếu cứ theo cái thuyết bàn tay vô hình thì chắc giờ này nhiều người nghèo đã chết đói vì không có tiền mua gạo trong đợt sốt vừa rồi, vì chính phủ sẽ đặt nguyên tắc bàn tay vô hình lên trên sinh mạng người dân, và chẳng can thiệp gì cả.

    Một điều nữa là những phân tích của tác giả, cũng giống như rất nhiều những bài viết khác hiện nay, đều là Hindsight bias. Đây có thể coi là 1 lỗi logic: kết quả đã biết trước (vì sự kiện ở trong quá khứ) và mọi phân tích đều chỉ tập trung vào những nguyên nhân gây ra kết quả đó. Thực tế tại thời điểm trước khi sự việc xảy ra, có vô vàn những yếu tố tác động trái chiều nhau và chẳng ai (kể cả thầy bói, chiêm tinh… chứ đừng nói các quỹ đầu tư) có thể dự đoán được giá chứng khoán tăng hay giảm trong thời gian tới, tỉ giá USD biến động thế nào.

    Nói túm lại, bài viết cung cấp khá nhiều thông tin nhưng các lập luận khá gượng ép để hướng người đọc đi đến cái đích có thể đoán trước. Có một Con đường như vậy.” Các bạn đọc blog của tác giả sẽ thấy tất cả các bài viết đều liên quan đến chính trị, và bài viết này, tuy rằng về kinh tế, nhưng đoạn kết của nó rất đồng nhất với các bài viết khác trong blog tác giả.

  • Ngày của mẹ.

    Hôm nay lên mạng mới biết hôm qua là ngày của mẹ. Cũng tại hôm qua lu bu với đủ thứ chuyện vui buồn nên không hay.
    Chưa bao giờ tôi viết về mẹ. Tháng 10 năm ngoái, trong 1 lần search trên Google, tôi tình cờ ghé blog của anh Tuấn Nam Cao, và đọc được bài viết rất cảm động về mẹ của anh bạn đồng hương nhân ngày phụ nữ Việt Nam. Tôi tự nhủ 1 ngày nào đó sẽ viết 1 bài về mẹ. Và hôm nay là ngày thích hợp, tuy rằng đã trễ 1 ngày.

    Có lẽ mẹ không biết rằng trên đời này có 1 ngày gọi là ngày của mẹ. Và có lẽ mẹ chẳng bao giờ đọc được những dòng này. Thế nhưng con vẫn viết, viết để con đọc, ít ra là để con tự cảm thấy mình đã làm 1 cái gì đó.
    Mẹ chỉ là người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác trên trái đất này. Nhưng mẹ luôn là người đặc biệt với con. Mẹ đã cho con quá nhiều thứ, để rồi sau này có lẽ con sẽ không bao giờ trả được cho mẹ mà lại giành cho cháu nội của mẹ.
    Mẹ chưa bao giờ nuông chiều con cái, có lẽ vì thế nên hồi nhỏ con thường không cảm nhận được tình cảm của mẹ. Mỗi lần con đi tắm sông, đi với đám bạn chăn trâu phơi nắng ngoài đồng… mẹ đều la mắng. Con buồn vì không được đi chơi mà không hiểu được là mẹ đang lo cho con. Suốt đời mẹ chỉ hi sinh để chăm lo cho con cái vậy mà nhiều lúc con cái không hiểu được hết lòng mẹ. Sau này khi lớn khôn con mới nhận ra tình cảm đó.

    Ngày còn nhỏ, ở quê chưa có điện nên buổi tối mùa hè rất oi bức. Những đêm hè như thế mẹ thường quạt cho con ngủ. Nhiều lúc mẹ buồn ngủ và nghĩ con đã ngủ rồi nên dừng tay, lúc đó con chỉ nói “mẹ cho con mượn cái quạt” là mẹ lại tiếp tục phe phẩy những luồng gió mát. Đôi khi con tỉnh giấc vì nóng, cầm cái quạt lên thì mẹ cũng tỉnh theo và lấy lại quạt từ tay con để quạt mát cho con ngủ.

    Những đêm đông, khi chui vào chăn, chân tay con đều lạnh ngắt. Mẹ thường dùng chân quặp lấy chân con để truyền hơi ấm cho con.

    Ngày còn nhỏ chẳng hiểu sao con không ăn được thịt mỡ, mà nhà mình thì chẳng phải khá giả gì để mua thịt nạc, nên toàn mua thịt lẫn cả mỡ và nạc. Mẹ lại xé riêng phần nạc ra cho con và ăn phần mỡ giúp con.

    Còn vô số những điều khác nữa, những điều rất nhỏ nhặt mà ngày trước con không để ý. Giờ đây, đôi lúc tĩnh tâm nhìn lại con mới cảm nhận được điều đó. Mà ở thời này, ở cái thành phố này thì ngày càng ít có thời gian tĩnh tâm. Người người đều sống vội. Con hiếm khi gọi điện về nhà, chỉ vì đơn giản nghĩ rằng mọi chuyện vẫn bình thường. Nhiều lúc con khó chịu chỉ vì đang trong giờ làm việc mẹ gọi điện để hỏi tuần này con có về không. Còn rất nhiều điều không phải khác nữa. Có lẽ con cần phải sống chậm lại.

    Tuổi thơ qua đi thật mau, từ lớp 4 con đã phải học xa nhà. Hồi đó con tự hào vì mình sống “tự lập” từ nhỏ, để rồi bây giờ mới biết rằng đó cũng là 1 thiệt thòi của con.