Category: Uncategorized

  • Stack Overflow

    Phải nói là Stack Overflow quá tuyệt vời. Ở Việt Nam chưa có 1 trang nào làm được điều tương tự. Với 1 cộng đồng mạnh, sẵn sàng chia sẻ, Stack Overflow chính là nơi tốt nhất để bạn trao đổi những kiến thức về lập trình – tất cả các ngôn ngữ lập trình.

    Ở Việt Nam tôi từng ấn tượng bởi Diễn Đàn Tin Học (cả .com và .net) nhưng dường như cái thời hoàng kim của ddth.com đã qua, giờ đây những chủ đề trong đó thảo luận khá lộn xộn, còn diendantinhoc.net thì thuần công nghệ hơn, nhưng dường như là liveshow của Bá Thành và các bạn.

    Đến với Stack Overflow thì khác hẳn. Có hàng trăm ngàn lập trình viên chia sẻ với bạn. Có bất cứ gì khó khăn thì cứ post lên, chỉ vài giờ sau bạn sẽ có câu trả lời thỏa đáng, bởi những người hiểu rất sâu ngôn ngữ bạn đang dùng.

    Một điểm hay nữa là dùng Stack Overflow không cần đăng kí. Bạn chỉ cần dùng account Open ID hoặc account trên Google của bạn là có thể đăng nhập được rồi.

    Bao giờ Việt Nam mới có 1 trang tương tự?

  • Năm mới 2010

    Hôm nay, ngày đầu năm mới, đáng lẽ phải được nghỉ thì mình vẫn phải đi làm. Làm cái nghề kiểm toán này thì thời gian nghỉ ngơi là thứ rất xa xỉ.

    Mấy hôm nay đi kiểm kê, tuy hơn chân tay, “trâu bò húc” 1 tí, nhưng cũng hay hay. Đi kiểm kê công trình xây dựng thì đứng lên cái vận thăng cho nó chở lên tận lầu 10, cảm giác rất chênh vênh không chắc chắn, lên cao nó còn rung lắc, lung lay nữa, phải nghĩ là “công nhân xây dựng họ vẫn đi hàng ngày nên cái này an toàn” cho nó yên tâm :). Rồi lại sang công trình khác, leo xuống mấy tầng hầm đang xây dựng để ngó tiến độ hoành thành.

    Đi kiểm 1 doanh nghiệp xăng dầu thì leo lên cái bồn cao tít tắp. Mở nắp ra thì hơi xăng bốc lên ngùn ngụt, phải chờ 1 lúc cho hơi xăng bay bớt ra rồi mới đưa thước và nhiệt kế xuống đo được.

    Hôm nay kiểm 1 doanh nghiệp làm bê tông. Leo lên cái Silo cao hơn chục mét. Nếu ở bên xăng dầu có cầu thang thiết kế quanh bồn dầu thì cái Silo này phải leo lên bằng tay (có bậc thang thẳng đứng). Lên trên ngắm cảnh cũng thích (mặc dù hàng ngày ngồi trên lầu 11 nhưng không có cái nhìn 360o view như thế này 🙂

  • Ngô Bảo Châu

    Những ngày qua dân ta có 1 tin buồn và 1 tin vui. Tin buồn là đội tuyển bóng đá Việt Nam bị thất bại trong trận chung kết SEA Games 25 trước Malaysia. Còn tin vui thì lớn hơn nhiều: công trình toán học của giáo sư (trẻ) Ngô Bảo Châu được báo Times (Mỹ) vinh danh là 1 trong 10 sự kiện khoa học của năm. Người ta đang đồn đoán rằng nhiều khả năng tại đại hội toán học thế giới sắp tới, Ngô Bảo Châu sẽ được nhận huy chương Fields, vốn được mệnh danh là giải “Nobel của toán học”.

    Trong khi mọi người luôn theo sát bước chân đội tuyển VN thì GS Ngô Bảo Châu đã mang lại vinh quang cho người Việt. Vinh quang ấy rất lớn, nhưng lại ít được biết đến, vì toán học không phải là thứ thu hút được dư luận như bóng đá. Toán vốn dĩ đã khó, lại không mang tính ứng dụng cao nên người theo ngành toán phải xác định theo con đường hàn lâm. Mà hàn lâm với những thằng như tôi thì chán chết. Tôi thích những thứ mang tính thực tiễn. Có lẽ vì thế nên cái lớp tôi ngày xưa, ngoại trừ Giang đang làm PhD tại đại học Yale về ngành toán và 1 vài bạn giảng toán bậc đại học, đa số khi lên đại học đều chọn ngành khác như kinh tế, CNTT, xây dựng…

    Nói thế để biết là tâm huyết, niềm đam mê cũng như tài năng của Ngô Bảo Châu với toán học lớn lắm. Và thành tựu thật khiến cho người Việt chúng ta thơm lây (hì hì, thấy sang bắt quàng làm họ tí). Tất nhiên nếu người Pháp hoặc người Mỹ nói rằng đó là thành tựu của họ thì cũng đúng, vì Ngô Bảo Châu là giảng viên tại 2 ĐH lớn của 2 nước này, nghiên cứu tại đây, phát triển tài năng lên tầm thế giới cũng tại đây. Nhưng nói là thành tựu của Việt Nam cũng đúng, vì Ngô Bảo Châu sinh ra, lớn lên, học hết phổ thông tại Việt Nam. Hơn nữa anh vẫn mang quốc tịch Việt Nam.

    Trong thời hiện đại, theo hiểu biết hạn hẹp của tôi, người Việt có tài năng mang tầm quốc tế tôi chỉ biết có 2 người: Đặng Thái Sơn với Piano và Ngô Bảo Châu với toán học. Ngoài ra có nhiều người Việt giảng dạy tại các trường ĐH lớn của thế giới nhưng không có công trình nào mang tính đột phá và được nhiều người biết đến như vậy.

    Chúng ta hãy cùng chúc cho Ngô Bảo Châu được trao huy chương Fields.

  • Barcamp Saigon 2009

    Hôm qua mình mới tham dự Barcamp Saigon 2009. Nhìn chung Barcamp năm nay khá thành công, lượng người tham dự đông và có nhiều chủ đề hấp dẫn.

    Chủ đề đầu tiên mình tham dự là online marketing do 1 anh tên Hải trình bày. Anh này đi hơi lan man và quảng cáo quá nhiều về dự án anh ta đang làm (1 sp của chị em phụ nữ) nên thời gian không đủ. Đến hết giờ (mỗi chủ đề chỉ được phân bổ 30 phút cho thuyết trình và hỏi đáp) mà anh ta vẫn đang ở đoạn bắt đầu, chưa đi vào nội dung chính.

    Chủ đề tiếp theo khá hay là “Ask me us everything about HTML/CSS”. Chủ đề này chủ yếu tập trung vào webstandard. Mình có đọc vài bài viết về sử dụng table/div trong HTML và theo ý mình hiểu thì mặc dù có vô số người chỉ trích table và cổ vũ cho “tabless website” nhưng thực tế thẻ table vẫn nên được dùng đối với dữ liệu cần trình bày ở dạng bảng, (tất nhiên là không sử dụng table cho structure). Đến buổi hôm nay mình được confirm về vấn đề này. Người thuyết trình là ducban và mintran – 2 cái tên khá nổi tiếng trong làng web designer. Có 1 anh nữa đóng góp rất tích cực về chủ đề này, cung cấp khá nhiều thông tin thú vị như tại sao ngày xưa phải dùng table nhiều, tại sao đến bây giờ vẫn phải dùng table cho email chứ không dùng CSS được, nhược điểm của table khi sử dụng Javascript để pairse nội dung/thuộc tính…

    Đến giờ trưa thì mình tham gia 1 chủ đề rất hấp dẫn: start up for geek. Chủ đề này bàn về chuyện khởi nghiệp, làm thế nào xây dựng 1 business riêng cho mình. Người lead chủ đề đã có những chia sẻ rất thú vị về việc hiện thực hóa các ý tưởng như thế nào. Chủ đề này cũng có sự tham gia tích cực của mintran vì mintran cũng có kinh nghiệm trong việc start up cái iconseden.com.

    Chủ đề start up for geek kéo dài tới tận 12h30 (vì rất hấp dẫn) mới nghỉ, mọi người xuống dưới ăn trưa.

    Đầu giờ chiều mình tham dự buổi thuyết trình của Mrro về chống DDOS. Phương pháp là phần tích offline rồi update cho firewall.

    Sau đó mình có tham gia các buổi nói chuyện về improve coding technique (bài này chán nhất trong ngày) và advance JS technique. Đặc biệt có 2 bài ở cuối là Keep it simple, stupid và Web 3.0 rất hấp dẫn, mặc dù web 3.0 chẳng nói về web nhiều mà nói về business opportunity và về việc chúng ta phải nhìn nhận các vấn đề trong cuộc sống hàng ngày theo cách khác.

    Kết thúc thì người tham dự còn được tặng 1 cái T-shirt 🙂

    Nói chung Barcamp năm nay tổ chức khá bài bản, chuyên nghiệp. Năm sau nhất định sẽ tham gia tiếp.

  • Khác biệt giữa kế toán và thuế

    Khách hàng mình đang kêu vì vụ lập dự phòng hàng tồn kho. Số là năm ngoái khi so sánh giữa giá trị sổ sách và giá bán trên thị trường (trừ chi phí bán hàng) thì giá sổ sách cao hơn, nên phải lập dự phòng. Số lập dự phòng này đã được loại trừ khi tính thuế. Đó là chuyện khác biệt bình thường.

    Tuy nhiên năm nay công ty đó reverse bút toán dự phòng này lại, giảm hàng tồn kho (và tăng lợi nhuận). Đúng ra số này phải đưa vào “các khoản giảm trừ doanh thu” mới hợp lý, vì năm ngoái đã bị đánh thuế thì năm nay phải trừ ra. Tuy nhiên theo thông tư về thuế TNDN thì phần này lại tính vào thu nhập khác. Công ty đang được hưởng ưu đãi thuế với thuế suất chỉ 10% cho doanh thu từ hoạt động chính, còn thu nhập khác thì vẫn chịu thuế suất phổ thông (25%). Vậy là công ty này thiệt đơn thiệt kép về mặt thuế.

    Bây giờ làm đúng (theo luật) thì phi logic (và bất công cho khách hàng). Mà vẫn phải làm.

  • Học thi thôi nào

    Tuần sau thi rồi mà giờ chưa học hành gì nhiều. Mấy tháng trước xin nghỉ phép nhưng không được. Tưởng rằng phải đi khách hàng tuần này nữa, nhưng cuối cùng may mắn là lịch khách hàng tuần này bị lùi lại, thế là hôm qua lên công ty làm đơn nghỉ phép luôn. Vừa lên gặp chị Huyền mới đi Úc về, nghỉ hè trở về làm part time cho công ty đến hết mùa, hai chị em hỏi han ríu rít và không quên khoản “kỳ này em thi môn nào?”. Chị còn rủ mình đừng nghỉ phép, lên công ty học nhóm với chị cho … vui. Tất nhiên lên công ty mình chẳng học hành được gì mấy nên bảo thôi em cứ nghỉ cho chắc.

    Dạo gần đây bị nhiều phen hú hồn. Ban đầu là mua vé máy bay cho mẹ về quê, website thằng Jetstar ổn cả cho đến đoạn thanh toán bỗng tốc độ chậm quá, đợi mãi vẫn còn đang “processing” nên nhấn F5 cho nó nhanh. Quả nhiên chỉ ít phút sau là xử lý xong, và Jetstar gửi cho mình … 2 cái email, báo là đặt thành công 2 lần. Thế là phải gửi email khiếu nại, may mà nó đối chiếu xong rồi kết luận là duplicate và hứa sẽ trả lại tiền chứ nếu không thì phen này trả tiền Credit Card oan.

    Rồi đến đoạn mẹ dặn mua vé loại có hành lý ký gửi 20kg để mang đồ cho thoải mái, mà mình nhớ là hình như mình đặt loại chỉ có hành lý xách tay 7kg. Check lại thì may quá, loại ký gửi 20kg.

    Tuần này ban đầu là lịch trống, không đi khách hàng. Tuần trước tự nhiên bị book đi kiểm Petrol… Cuối tuần hỏi thông tin để chuẩn bị cho tuần này thì được thông báo là tuần này không đi :))

  • News update

    Hôm nay tớ mới upgrade con T61 của mình (chính xác là của cty 😀 ) lên Vista. Thực ra hệ điều hành khi xuất xưởng là Vista, nhưng hồi đó phải downgrade xuống dùng XP để mà chạy phần mềm AS2. Bây giờ AS2 có phiên bản mới nên upgrade lên Vista cho đồng bộ cả firm.

    Tối nay về kẹt xe khúc công viên Hoàng Văn Thụ. Quay đầu lại tính đi Nguyễn Trọng Tuyển thì cũng kẹt nốt, thế là vòng sang đường Trương Quốc Dung. Chợt đi qua quán Hoàng Ty, quay lại hỏi vợ muốn ăn không, vợ cười dễ thương bảo có, thế là 2 đứa vào ăn, vừa thay đổi không khí vừa tránh kẹt xe 🙂

    Mấy hôm trước về muộn tí, thấy ở nhà vợ đã chuẩn bị sẵn các món mình thích, lại còn gọt sẵn trái cây, pha trà… Bất ngờ và rất vui. Cám ơn em nhiều.

  • Chuyển host

    Tớ mới phải chuyển host. Lần này là bắt buộc vì host tớ thuê đã hết hạn, tình hình kinh tế lại đang khó khăn 😀

    Ban đầu tớ định chuyển sang dùng wordpress.com, nhưng về sau thấy bó buộc quá, nên đăng kí 1 cái host miễn phí rồi upload blog lên đó.

    Vì domain vẫn không đổi nên các bạn vẫn truy cập được qua địa chỉ cũ một cách bình thường.

  • Hà Nội Thu 2009

    Lần đi này tôi biết thêm nhiều thông tin thú vị. Bạn đã bao giờ từng ở vùng thời tiết -19oC (âm 19 độ C) chưa? Tôi đã trải qua. Nhưng đó là nhiệt độ ngoài trời của máy bay khi nó ở độ cao 8000m trong điều kiện bay đêm, còn tôi ở trong trong khoang (chứ ai cho ló đầu ra ngoài đâu) nên nhiệt độ vẫn bình thường. Đi máy bay cũng nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi 1 con Boing 777. Khoang máy bay rộng, chia làm 3 hàng ghế với 2 lối đi, còn chia làm 2 phần: trước và sau chứ không để thông từ đầu tới cuối như các loại khác. Vì là máy bay hiện đại nên có màn hình đặt khắp nơi, lúc chuẩn bị cất cánh các em tiếp viên không cần phải đứng demo cách thắt dây an toàn, sử dụng áo phao, đeo mặt nạ dưỡng khí nữa, vì trên màn hình đã hiển thị đoạn phim (đồ họa) minh họa hết rồi. Lúc cất cánh (và lát sau là hạ cánh) thì màn hình chuyển sang “tường thuật trực tiếp” cảnh vật bên ngoài, giúp hành khách không cần nhìn ra ngoài mà vẫn thấy được khung cảnh cất cánh. Sau khi ổn định độ cao, màn hình tiếp tục hiện thị vị trí máy bay trên bản đồ VN, và quãng đường đã đi, thời gian dự tính sẽ đến đích, vận tốc bay, độ cao và nhiệt độ ngoài trời. Lúc đầu nhìn lên màn hình tôi sửng sốt vì nhiệt độ ngoài trời là -4oC, nhưng rồi lại thấy hợp lý vì đang ở trên rất cao. Máy bay nâng dần độ cao đến gần 8000m và nhiệt độ giảm xuống còn -19oC (máy báo thế, chứ trong khoang thì hơi lạnh tí thôi). Cứ ngỡ là ra đến Hà Nội sẽ lạnh lắm, nhưng khi đến nơi thì thấy thời tiết cũng vẫn bình thường.

    Đến Hà Nội bắt taxi Mai Linh (cty tôi xài thẻ Mai Linh) hơi khó vì ngoài Hà Nội Mai Linh không hoạt động mạnh như trong Sài Gòn và ở Nội Bài taxi Mai Linh bị “cấm” (theo luật ngầm).

    Ngày thứ 2 ở Hà Nội trời mát hơn. Nhưng hôm đó không có sự kiện gì đặc biệt: ban ngày training, ban tối sang nhà người cô ở gần đó 1 chút rồi về khách sạn ngủ. Trước đó có gọi cho thằng Ca báo là tôi đã ra và muốn gặp chúng nó. Nó hẹn hôm sau.

    Ngày hôm sau thời tiết thật tuyệt vời. Trời mát mẻ (theo tiêu chuẩn ở SG thì được gọi là “se lạnh” và chị em sẽ đua nhau lôi áo lạnh, khăn quàng cổ ra mặc), có 1 chút mưa phùn, nhiều mây, tạo ra 1 thứ ánh sáng thân thuộc đến khó tả. Cuối ngày, tôi được nghỉ sớm hơn 1 tiếng (trong suốt khóa học, ông Manager người Singapore dạy chưa bao giờ bị cháy giáo án 😀 ). Tôi ra về, gọi cho Sơn và thật bất ngờ, nó làm ngay gần đấy, 2 thằng đi uống trà đá vì tôi muốn ngồi lề đường ngắm phố phường Hà Nội chứ không muốn chui vào quán. Tôi đúng là kẻ may mắn khi hôm đó thời tiết đúng là đặc trưng của mùa thu Hà Nội. Hai thằng ngồi hàn huyên và ngắm phố. Những hàng cây xanh thân thuộc vô cùng, mặc dù tổng thời gian tôi lên Hà Nội và ở chơi tính từ bé tới giờ chắc chưa được 10 ngày.

    Lát sau Ca đến, và mấy thằng kéo nhau ra quán Hiếu Béo. Lại thêm 1 lần nữa tôi vô cùng xúc động và cảm kích khi mặc dù báo trước không lâu nhưng buổi gặp mặt hôm đó có sự tham gia của rất nhiều bạn, giống như 1 buổi họp lớp thu nhỏ, gồm: Sơn Tẹo, Ca Thơ, Giáp Giang, Hùng Thiệu, Ngọc Anh, Tuấn Thùy, Thái Mèo, Thủy Nhện, Quang Cấn, Quang Chồn, Hoa Mỹ, Hải Nho. Cả bọn gặp lại, vẫn thân thương như ngày nào. Tôi cảm nhận được tình cảm các bạn dành cho tôi mỗi lần tôi ra Bắc, dù cho thời gian trôi qua đã lâu kể từ khi chúng ta rời mái trường thân yêu ấy. Cám ơn các bạn nhiều lắm.

    Những gương mặt thân thương thủa ấy
    Những gương mặt thân thương thủa ấy

    Sang ngày thứ 4, chúng tôi chỉ phải học nửa ngày, và có hẳn 1 buổi chiều để dạo phố. Anh Điệp mượn xe máy rồi 2 anh em đi ăn bánh Tôm ở Hồ Tây. Mỗi lần đi giữa phố phường Hà Nội tôi có 1 cảm xúc thật khó tả. Cảm giác giống như mình đi giữa hiện tại với quá khứ, giữa hiện đại và cổ kính, giữa đời thật và chốn xa xăm.

    Hai anh em chạy xe 1 vòng Hồ Tây, đi ngay sát mép hồ. Gió chiều thu thổi nhẹ. Mưa phùn vẫn bay. Xa xa xuất hiện làn sương mỏng mà có lẽ ở khung cảnh tương tự  Bùi  Thanh Tuấn đã mô tả là  “hồ Tây tím mờ”. Không gian đậm chất thơ, tiếc rằng lúc đó tôi không đủ lắng đọng để làm thơ.

    Chắc chắn Hà Nội đã phát triển rất nhiều kể từ lần đầu tôi đến. Thế nhưng tôi vẫn cảm nhận dường như chưa có gì thay đổi, vẫn Hà Nội đó, vẫn không khí đầy chất cổ kính và nên thơ. Rất nhiều tòa nhà cao tầng mới được mọc lên, nhưng nó kết hợp hài hòa với không gian cổ kính, không làm mất đi bản sắc Hà Nội mà ngược lại, bổ sung để tô điểm thêm cho Hà Nội. [1. Ở Sài Gòn tôi cũng cảm nhận được 2 nơi như thế: tòa nhà Saigon Trade Center và Diamon Plaza]. Phố phường có nhiều xe máy, xe hơi hơn, nhưng không có cái xô bồ và ngột ngạt của 1 thành phố lớn. Hà Nội vẫn thanh bình. [2. Bạn càng cảm nhận rõ điều này hơn tại khu phố cổ.]

    Mọi thứ sẽ trọn vẹn hơn nếu lần này tôi đi không phải vì công việc mà đi chơi cùng với vợ, tôi sẽ giới thiệu với em các bạn của tôi, nắm tay em đi trên những con đường thoang thoảng mùi hoa sữa, sẽ cùng em dạo bước bên hồ Tây, …. Chắc chắn 1 ngày gần đây sẽ được như vậy, em nhỉ.

    Lần đi này tôi biết thêm nhiều thông tin thú vị. Bạn đã bao giờ từng ở vùng thời tiết -19oC (âm 19 độ C) chưa? Tôi đã trải qua. Nhưng đó là nhiệt độ ngoài trời của máy bay khi nó ở độ cao 8000m trong điều kiện bay đêm, còn tôi ở trong trong khoang (chứ ai cho ló đầu ra ngoài đâu) nên nhiệt độ vẫn bình thường. Đi máy bay cũng nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi 1 con Boing 777. Khoang máy bay rộng, chia làm 3 hàng ghế với 2 lối đi, còn chia làm 2 phần: trước và sau chứ không để thông từ đầu tới cuối như các loại khác. Vì là máy bay hiện đại nên có màn hình đặt khắp nơi, lúc chuẩn bị cất cánh các em tiếp viên không cần phải đứng demo cách thắt dây an toàn, sử dụng áo phao, đeo mặt nạ dưỡng khí nữa, vì trên màn hình đã hiển thị đoạn phim (đồ họa) minh họa hết rồi. Lúc cất cánh (và lát sau là hạ cánh) thì màn hình chuyển sang “tường thuật trực tiếp” cảnh vật bên ngoài, giúp hành khách không cần nhìn ra ngoài mà vẫn thấy được khung cảnh cất cánh. Sau khi ổn định độ cao, màn hình tiếp tục hiện thị vị trí máy bay trên bản đồ VN, và quãng đường đã đi, thời gian dự tính sẽ đến đích, vận tốc bay, độ cao và nhiệt độ ngoài trời. Lúc đầu nhìn lên màn hình tôi sửng sốt vì nhiệt độ ngoài trời là -4oC, nhưng rồi lại thấy hợp lý vì đang ở trên rất cao. Máy bay nâng dần độ cao đến gần 8000m và nhiệt độ giảm xuống còn -19oC (máy báo thế, chứ trong khoang thì hơi lạnh tí thôi). Cứ ngỡ là ra đến Hà Nội sẽ lạnh lắm, nhưng khi đến nơi thì thấy thời tiết cũng vẫn bình thường.

    Đến Hà Nội bắt taxi Mai Linh (cty tôi xài thẻ Mai Linh) hơi khó vì ngoài Hà Nội Mai Linh không hoạt động mạnh như trong Sài Gòn và ở Nội Bài taxi Mai Linh bị “cấm” (theo luật ngầm).

    Ngày thứ 2 ở Hà Nội trời mát hơn. Nhưng hôm đó không có sự kiện gì đặc biệt: ban ngày training, ban tối sang nhà người cô ở gần đó 1 chút rồi về khách sạn ngủ. Trước đó có gọi cho thằng Ca báo là tôi đã ra và muốn gặp chúng nó. Nó hẹn hôm sau.

    Ngày hôm sau thời tiết thật tuyệt vời. Trời mát mẻ (theo tiêu chuẩn ở SG thì được gọi là “se lạnh”), có 1 chút mưa phùn, nhiều mây, tạo ra 1 thứ ánh sáng thân thuộc đến khó tả. Cuối ngày, tôi được nghỉ sớm hơn 1 tiếng (trong suốt khóa học, ông Manager người Singapore dạy chưa bao giờ bị cháy giáo án J). Tôi ra về, gọi cho Sơn và thật bất ngờ, nó làm ngay gần đấy, 2 thằng đi uống trà đá vì tôi muốn ngồi lề đường ngắm phố phường Hà Nội chứ không muốn chui vào quán. Tôi đúng là kẻ may mắn khi hôm đó thời tiết đúng là đặc trưng của mùa thu Hà Nội. Hai thằng ngồi hàn huyên và ngắm phố. Những hàng cây xanh thân thuộc vô cùng, mặc dù tổng thời gian tôi lên Hà Nội và ở chơi tính từ bé tới giờ chắc chưa được 10 ngày.

    Lát sau Ca đến, và mấy thằng kéo nhau ra quán Hiếu Béo. Lại thêm 1 lần nữa tôi vô cùng xúc động và cảm kích khi mặc dù báo trước không lâu nhưng buổi gặp mặt hôm đó có sự tham gia của rất nhiều bạn, giống như 1 buổi họp lớp thu nhỏ, gồm: Sơn Tẹo, Ca Thơ, Giáp Giang, Hùng Thiệu, Ngọc Anh, Tuấn Thùy, Thái Mèo, Thủy Nhện, Quang Cấn, Quang Chồn, Hoa Mỹ, Hải Nho. Cả bọn gặp lại, vẫn thân thương như ngày nào. Tôi cảm nhận được tình cảm các bạn dành cho tôi mỗi lần tôi ra Bắc, dù cho thời gian trôi qua đã lâu kể từ khi chúng ta rời mái trường thân yêu ấy. Cám ơn các bạn nhiều lắm.

    Sang ngày thứ 4, chúng tôi chỉ phải học nửa ngày, và có hẳn 1 buổi chiều để dạo phố. Anh Điệp mượn xe máy rồi 2 anh em đi ăn bánh Tôm ở Hồ Tây. Mỗi lần đi giữa phố phường Hà Nội tôi có 1 cảm xúc thật khó tả. Cảm giác giống như mình đi giữa hiện tại với quá khứ, giữa hiện đại và cổ kính, giữa đời thật và chốn xa xăm.

    Hai anh em chạy xe 1 vòng Hồ Tây, đi ngay sát mép hồ. Gió chiều thu thổi nhẹ. Mưa phùn vẫn bay. Xa xa xuất hiện làn sương mỏng mà có lẽ ở khung cảnh tương tự nhạc sĩ xxx đã mô tả là “hồ Tây tím mờ”. Không gian đậm chất thơ, tiếc rằng lúc đó tôi không đủ lắng đọng để làm thơ.

    Chắc chắn Hà Nội đã phát triển rất nhiều kể từ lần đầu tôi đến. Thế nhưng tôi vẫn cảm nhận dường như chưa có gì thay đổi, vẫn Hà Nội đó, vẫn không khí đầy chất cổ kính và nên thơ. Rất nhiều tòa nhà cao tầng mới được mọc lên, nhưng nó kết hợp hài hòa với không gian cổ kính, không làm mất đi bản sắc Hà Nội mà ngược lại, bổ sung để tô điểm thêm cho Hà Nội. Note (Ở Sài Gòn tôi cũng cảm nhận được 2 nơi như thế: tòa nhà Saigon Trade Center và Diamon Plaza). Phố phường có nhiều xe máy, xe hơi hơn, nhưng không có cái xô bồ và ngột ngạt của 1 thành phố lớn. Hà Nội vẫn thanh bình. Note Bạn càng cảm nhận rõ điều này hơn tại khu phố cổ.

    Mọi thứ sẽ trọn vẹn hơn nếu lần này tôi đi không phải vì công việc mà đi chơi cùng với vợ, tôi sẽ giới thiệu với em các bạn của tôi, nắm tay em đi trên những con đường thoang thoảng mùi hoa sữa, sẽ cùng em dạo bước bên hồ Tây, …. Chắc chắn 1 ngày gần đây sẽ được như vậy, em nhỉ.

  • Trở lại với Windows

    Hôm nay tôi đã xài lại Windows trên con desktop ở nhà, thay vì dùng Ubuntu như trước kia. Nguyên nhân là vì trên Ubuntu không có Excel mà chỉ có bộ Open Office với ít tính năng hơn, và giao diện lạ hơn, trong khi vợ tôi cần Excel để giải quyết công việc.

    Đáng lẽ ra việc chuyển sang Windows phải được tiến hành từ lâu rồi, nhưng đến hôm nay mới làm được vì có những khó khăn kĩ thuật.

    Cứ mỗi lần tôi cài Windows, chương trình chạy xong phần copy file to HDD, chuẩn bị cài đặt thì bị lỗi màn hình xanh. Lỗi này thông thường do không tương thích phần cứng, hoặc xung đột bộ nhớ (RAM), hoặc có 1 phần cứng nào đó bị hỏng. Vì đây mới là giai đoạn cài đặt hệ điều hành nên khả năng xung đột bộ nhớ là hầu như không có, phần cứng thì vẫn như trước đây, nên cũng loại trừ vấn đề không tương thích. Tôi nghiêng về khả năng phần cứng bị hỏng. Và phần cứng bị đặt dấu hỏi nhiều nhất là ổ đĩa cứng. Tôi scan lại, thấy quá trời bad sectors, tôi mừng thầm vì có vẻ như mình đang đi đúng hướng. Nhưng sau khi chương trình đã fix hết các bad sectors rồi, quá trình cài đặt vẫn xảy ra sự cố trên. 1 điều nữa là mặc dù thử hết các cách để cài Windows đều thất bại, nhưng cài Ubuntu thì ngon lành, không vấn đề gì.

    Cuối cùng thì tôi đành chọn giải pháp kiếm 1 bản Ghost tự nhận driver, tiến hành ghost lại. Kết quả là giờ tôi đang viết blog trên Desktop sử dụng Windows  XP 🙂

    P/S: Vẫn chưa hiểu tại sau quá trình cài đặt Win lại bị lỗi trong khi Ubuntu thì cài đặt rất trơn tru.