Nhà em, tuy nhỏ hẹp nhưng nằm ở vị trí “ngon” nhất làng, vừa có được mảnh vườn để trông vài cây chuối, vừa có được mảnh ao để nuôi vài con cá. Nhờ vậy kinh tế nhà em không đến nỗi nào nhưng cái khổ là cứ bị nhăm nhe lấn đất mãi.
Kẻ thù lớn nhất là thằng hàng xóm “phía Bắc” nhà em, nó láo lắm các bác ạ. Nói dựa thế nhà nó đất rộng, con nó đông, anh chị em nhà nó làm trên huyện cả nên nhiều lần áp bức nhà em lắm.
Nhớ hồi cha em đang lục đục với ông chú “ở miền nam” nó cho con cháu nhà nó sang lấn mất cái cồn giữa hồ của nhà em, vì hồi đó đang khó khăn nên cha em cũng chỉ nói vài tiếng với nó chứ chưa làm gì được. Rồi khi cả nhà em “thống nhất” ý chí rồi, ông chú “miền nam” cũng đi hải ngoại, nhân lúc chúng em có xích mích với thằng hàng xóm phía Tây Nam, nó lại đem con cháu sang nhà em, “lấy cớ đàn anh mà dạy bảo, sang đập nhà em”, con cháu nhà em tuy ít nhưng đâu có vừa, cũng đánh cho đám côn đồ ấy bỏ chạy. Từ đó đến tận lúc em sinh ra, không ngày nào là nó không lấn đất nhà em, nhưng ban ngày nó lần được 1 mét thì đêm xuống nhà em cũng ra giành lại được. Tranh chấp cứ dai dẳng thế, đùng một cái, nó bảo nó thành lập hồ nuôi cá nên đánh chiếm luôn cả cái cồn còn lại của nhà em ở giữa hồ, nó đánh ông chú em trọng thương nhưng vẫn chỉ chiếm được nửa cái cồn.
Từ đó đến nay, vì em ngoại giao tốt nên nó không có hành động gây hấn cụ thể, chỉ âm thầm đâm chọc nhà em (như ném con chuột chết sang). Thế nhưng, đột nhiên, nó lại khơi lại cái chuyện thành lập hồ nuôi cá, trong đó gồm cả 2 cái cồn của nhà em. Cả nhà em bức xúc lắm, mấy người già đã bị nó choảng nhiều nên bảo “nhịn nó đi, thương lượng hòa bình” còn lũ trẻ thì cứ “đánh đánh”. Em thật chẳng biết làm sao nữa.
Đột nhiên thằng con cả nhà em nó nóng quá nên rình con chó thằng hàng xóm chạy rông mà đánh cho nó què giò, đem nấu thịt cầy, lại công khai bảo nó thịt chó thằng hàng xóm. Thằng háng xóm vừa tức vừa sợ, nó tức vì dám thịt chó nhà nó, nó sợ vì nó biết lứa con nhà em không sợ nó, sẽ có ngày con em thịt nhà nó. Tức, sợ nhưng nó vẫn “lên tiếng” để giữ thể diện. Nó bảo em “Thằng con ông, nó làm vậy “ảnh hưởng tới quan hệ ngoại giao tốt đẹp của 2 nhà”, ông phải dạy dỗ nó lại ngay không thì căng thẳng lắm đó”. Em biết chuyện thằng con em làm chứ, em mừng lắm chứ nhưng em vẫn phải ra vẻ bực thằng con, trước làng xóm láng giềng, em bảo “Thằng này thật là không ra sao, nó làm bậy thật, không ai dạy nó làm mấy việc như vậy. Để phen này em dạy nó cho ra nhẽ”. Nói xong em đùng đùng về nhà bảo là để “dạy bảo” thằng con. Nhưng vào đến nhà, “đóng cửa” lại thì em bảo thằng con phải “cố gắng phát huy”, 2 bố con đem thịt chó ra nhâm nhi