Quyền Bình rủ mình đi xem bốc mộ. Nghe bọn nó kể với nhau nhiều rồi mà mình chưa xem bao giờ, nên nó rủ mình đồng ý luôn. Nó chở mình trên 1 chiếc xe đạp nam, nghĩa là có cái khung ngang nối yên với ghi đông. Nó phải luồn người qua cái khung đó, đạp, còn mình ngồi sau. Xe lên dốc cầu, chiếc cầu ngay gần nhà. Có 1 chiếc xe đạp đi ngược chiều. Cầu nhỏ, thế đạp xe yếu, xe đang lên cầu bị mất đà. Mình và nó ngã lăn đùng xuống sông, tất nhiên cùng cái xe đạp. Trời mùa đông rét mướt. Xuống nước mình không biết bơi, nên quờ chân tay loạn xạ. Nín thở, không uống ngụm nước nào. Trong đầu mong thằng Quyền Bình nó lại cứu mình, nhưng đợi mãi chẳng thấy nó đâu. Nghĩ bụng chắc nó lo đi vớt cái xe trước, thằng chết tiệt. Và nghĩ chắc phen này chết rồi. Hồi nhỏ mình hay qua cái chùa đằng sau trường nên giờ phút sinh tử đó mình nghĩ luôn đến việc hồn mình sau này chắc sẽ vào chùa với mấy bức tượng trong đó :D. Đến đây thì bị kéo bổng lên. Thở được rồi, thằng Quyền Bình kéo mình lên. Thời gian dưới nước không thở được nên cảm giác nó lâu, cứ tưởng là nó đi vớt xe trước :). Đó là năm mình học lớp 3.
Sau lần đó, có biết bao nhiêu lần quyết định tập bơi. Chiều chiều cứ ra chỗ suýt chết đuối ngày trước, cùng mấy thằng bạn. Đứa chỉ kiểu nọ, đứa chỉ kiểu kia, nhưng vẫn không biết bơi.
Mười mấy năm trôi qua, cuối cùng người chỉ mình bơi là vợ :). Vài buổi ở hồ Thái An, rồi ra Hội An, đi công tác Vũng Tàu đều nhảy xuống hồ bơi. Cuối cùng thì mình cũng biết bơi. Cảm giác thật đặc biệt vì giống như thực hiện được 1 ước mơ, 1 dự định. To do list của cuộc đời ngắn đi 1 chút.