Hôm nay lên mạng mới biết hôm qua là ngày của mẹ. Cũng tại hôm qua lu bu với đủ thứ chuyện vui buồn nên không hay.
Chưa bao giờ tôi viết về mẹ. Tháng 10 năm ngoái, trong 1 lần search trên Google, tôi tình cờ ghé blog của anh Tuấn Nam Cao, và đọc được bài viết rất cảm động về mẹ của anh bạn đồng hương nhân ngày phụ nữ Việt Nam. Tôi tự nhủ 1 ngày nào đó sẽ viết 1 bài về mẹ. Và hôm nay là ngày thích hợp, tuy rằng đã trễ 1 ngày.
Có lẽ mẹ không biết rằng trên đời này có 1 ngày gọi là ngày của mẹ. Và có lẽ mẹ chẳng bao giờ đọc được những dòng này. Thế nhưng con vẫn viết, viết để con đọc, ít ra là để con tự cảm thấy mình đã làm 1 cái gì đó.
Mẹ chỉ là người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác trên trái đất này. Nhưng mẹ luôn là người đặc biệt với con. Mẹ đã cho con quá nhiều thứ, để rồi sau này có lẽ con sẽ không bao giờ trả được cho mẹ mà lại giành cho cháu nội của mẹ.
Mẹ chưa bao giờ nuông chiều con cái, có lẽ vì thế nên hồi nhỏ con thường không cảm nhận được tình cảm của mẹ. Mỗi lần con đi tắm sông, đi với đám bạn chăn trâu phơi nắng ngoài đồng… mẹ đều la mắng. Con buồn vì không được đi chơi mà không hiểu được là mẹ đang lo cho con. Suốt đời mẹ chỉ hi sinh để chăm lo cho con cái vậy mà nhiều lúc con cái không hiểu được hết lòng mẹ. Sau này khi lớn khôn con mới nhận ra tình cảm đó.
Ngày còn nhỏ, ở quê chưa có điện nên buổi tối mùa hè rất oi bức. Những đêm hè như thế mẹ thường quạt cho con ngủ. Nhiều lúc mẹ buồn ngủ và nghĩ con đã ngủ rồi nên dừng tay, lúc đó con chỉ nói “mẹ cho con mượn cái quạt” là mẹ lại tiếp tục phe phẩy những luồng gió mát. Đôi khi con tỉnh giấc vì nóng, cầm cái quạt lên thì mẹ cũng tỉnh theo và lấy lại quạt từ tay con để quạt mát cho con ngủ.
Những đêm đông, khi chui vào chăn, chân tay con đều lạnh ngắt. Mẹ thường dùng chân quặp lấy chân con để truyền hơi ấm cho con.
Ngày còn nhỏ chẳng hiểu sao con không ăn được thịt mỡ, mà nhà mình thì chẳng phải khá giả gì để mua thịt nạc, nên toàn mua thịt lẫn cả mỡ và nạc. Mẹ lại xé riêng phần nạc ra cho con và ăn phần mỡ giúp con.
Còn vô số những điều khác nữa, những điều rất nhỏ nhặt mà ngày trước con không để ý. Giờ đây, đôi lúc tĩnh tâm nhìn lại con mới cảm nhận được điều đó. Mà ở thời này, ở cái thành phố này thì ngày càng ít có thời gian tĩnh tâm. Người người đều sống vội. Con hiếm khi gọi điện về nhà, chỉ vì đơn giản nghĩ rằng mọi chuyện vẫn bình thường. Nhiều lúc con khó chịu chỉ vì đang trong giờ làm việc mẹ gọi điện để hỏi tuần này con có về không. Còn rất nhiều điều không phải khác nữa. Có lẽ con cần phải sống chậm lại.
Tuổi thơ qua đi thật mau, từ lớp 4 con đã phải học xa nhà. Hồi đó con tự hào vì mình sống “tự lập” từ nhỏ, để rồi bây giờ mới biết rằng đó cũng là 1 thiệt thòi của con.
Hic, cam dong qua! Ma thay me minh cung giong vay. Hichic, con cai vay do, chang lam duoc gi cho ba me ca (ale noi chung bao gom ca ale nua).