Sau khi đọc xong cuốn hồi kí “Nhớ lại và suy nghĩ” của nguyên soái Zhukov, mình cảm thấy mình thật nhỏ bé. Tác phẩm giúp mình học hỏi được nhiều điều. Zhukov có tài tổ chức, lên kế hoạch rất kĩ lưỡng, tìm hiểu thông tin kĩ càng trước khi đưa ra quyết định. Các báo cáo đều được chuẩn bị với chất lượng cao nhất, rõ ràng nhất trước khi đưa lên Stalin. Không có chuyện đi thuyết trình về kế hoạch quân sự mà gặp câu hỏi nào đó lại không trả lời được, hay trả lời “không biết”.
Zhukov cũng bỏ công ra nghiên cứu rất kĩ người khác, từ đối thủ đến bạn bè. Ngay từ khi là chỉ huy cấp thấp, ông đã tìm hiểu xem từng anh lính trong trung đội của mình có hoàn cảnh gia đình như thế nào, tính tình ra sao, khả năng chiến đấu đến đâu,… Với cấp trên, Zhukov biết rõ tài năng của từng vị chỉ huy mình. Khi đã lên đại tướng và sau này là nguyên soái, Zhukov làm việc trực tiếp với Stalin và biết rõ từng chi tiết về con người và tính cách của lãnh tụ của mình.
Zhukov toát lên tinh thần vô sản đặc trưng, luôn ghi nhận chiến công là của tập thể và mình chỉ là phần nhỏ bé. Mình không thích điểm này, nhưng dẹp bỏ được cái tôi và phụng sự tổ quốc bằng tất cả sự vô tư là điều đáng ngưỡng mộ. Ông thậm chí đã từ chức tổng tham mưu trưởng để xin ra chiến trường trực tiếp chỉ huy đánh Phát xít Đức, vì Stalin không biết dùng báo cáo của ông.
Sau chiến tranh, con đường chính trị của Zhukov không được thuận lợi. Có hề gì, vì tên tuổi của ông đã được ghi khắc vào những trang sử của nhân loại trong thế kỉ 20.