Mình từng mơ được ngồi trên những quả đồi trong khuôn viên trường Đại học Lomonoxop, hàng ngày được nghe giảng từ các giáo sư toán hàng đầu thế giới, và như Tạ Bích Loan nói, ăn những trái táo từ những cây táo trên đồi.
Mình đã từng ước được chiều chiều dạo bước bên bờ sông Seine, trong ánh hoàng hôn và cảnh thanh bình của Paris hoa lệ, như mình đã từng thấy trên những tấm postcard dưới tấm kính bàn nhà mình khi mình có bé.
Mình muốn được đến nước Mỹ xa xôi, giữa 1 khu rừng nào đó vào 1 ngày tuyết phủ đầy, ngồi bên lò sưởi chỉ để hơ tay.
Phải chăng cuộc sống của mình đã quá thực dụng mà không còn có chỗ cho những ước mơ? Chỉ có việc về lại miền Bắc vào giữa mùa đông hay mùa xuân, mà còn làm chưa xong.
Rốt cuộc thì mình quá mộng mơ hay quá thực dụng?