Vậy là tôi sẽ lại có dịp được ra Hà Nội. Lần này là để tham dự 1 khóa training của công ty về Enterprice Risk Service. Mặc dù khóa học rơi vào tuần sau và bị trùng với lịch đi khách hàng nhưng công ty đã bố trí lại và tạo điều kiện cho chúng tôi tham gia khóa học.
Thật lòng tôi không muốn tham gia khóa training này, một phần vì phải đi xa, nhưng trên hết là tôi không muốn dính dáng gì tới ERS nữa. Tôi chỉ muốn tập trung vào kiểm toán, thế thôi. Thế nên phải đi chuyến này tôi cảm thấy không thoải mái lắm. Dù vậy có 1 điều an ủi to lớn là tôi lại được ra Hà Nội.
Lúc này trời Hà Nội đã vào thu. Xem dự báo thời tiết trong 5 ngày tới thì có vẻ như trời cũng mát mẻ, chưa có không khí lạnh, thứ làm tôi nhớ nhiều nhất khi vào Nam.
Hà Nội trong tôi thật đẹp, 1 vẻ đẹp cổ kính và huyền ảo. Hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của tôi trước đó về một thành phố toàn nhà cửa xe cộ, lần đầu tiên tôi đến Hà Nội, ấn tượng đầu tiên là 1 thành phố xanh rợp bóng cây.
Tôi cảm thấy Hà Nội thật thảnh thơi, thân thiện và rất thanh lịch. Hình ảnh các cụ già hưu trí đạp xe trên phố hay đi dạo bờ hồ là những biểu tượng của sự thanh bình đó.
Chẳng biết rằng sau chuyến đi sắp tới, vì công việc chứ không phải đi chơi như những lần trước, thì hình ảnh lung linh tốt đẹp đó có còn nguyên vẹn trong tôi không, nhưng tôi sẽ cố gắng cảm nhận.