Hà Nội Thu 2009

Lần đi này tôi biết thêm nhiều thông tin thú vị. Bạn đã bao giờ từng ở vùng thời tiết -19oC (âm 19 độ C) chưa? Tôi đã trải qua. Nhưng đó là nhiệt độ ngoài trời của máy bay khi nó ở độ cao 8000m trong điều kiện bay đêm, còn tôi ở trong trong khoang (chứ ai cho ló đầu ra ngoài đâu) nên nhiệt độ vẫn bình thường. Đi máy bay cũng nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi 1 con Boing 777. Khoang máy bay rộng, chia làm 3 hàng ghế với 2 lối đi, còn chia làm 2 phần: trước và sau chứ không để thông từ đầu tới cuối như các loại khác. Vì là máy bay hiện đại nên có màn hình đặt khắp nơi, lúc chuẩn bị cất cánh các em tiếp viên không cần phải đứng demo cách thắt dây an toàn, sử dụng áo phao, đeo mặt nạ dưỡng khí nữa, vì trên màn hình đã hiển thị đoạn phim (đồ họa) minh họa hết rồi. Lúc cất cánh (và lát sau là hạ cánh) thì màn hình chuyển sang “tường thuật trực tiếp” cảnh vật bên ngoài, giúp hành khách không cần nhìn ra ngoài mà vẫn thấy được khung cảnh cất cánh. Sau khi ổn định độ cao, màn hình tiếp tục hiện thị vị trí máy bay trên bản đồ VN, và quãng đường đã đi, thời gian dự tính sẽ đến đích, vận tốc bay, độ cao và nhiệt độ ngoài trời. Lúc đầu nhìn lên màn hình tôi sửng sốt vì nhiệt độ ngoài trời là -4oC, nhưng rồi lại thấy hợp lý vì đang ở trên rất cao. Máy bay nâng dần độ cao đến gần 8000m và nhiệt độ giảm xuống còn -19oC (máy báo thế, chứ trong khoang thì hơi lạnh tí thôi). Cứ ngỡ là ra đến Hà Nội sẽ lạnh lắm, nhưng khi đến nơi thì thấy thời tiết cũng vẫn bình thường.

Đến Hà Nội bắt taxi Mai Linh (cty tôi xài thẻ Mai Linh) hơi khó vì ngoài Hà Nội Mai Linh không hoạt động mạnh như trong Sài Gòn và ở Nội Bài taxi Mai Linh bị “cấm” (theo luật ngầm).

Ngày thứ 2 ở Hà Nội trời mát hơn. Nhưng hôm đó không có sự kiện gì đặc biệt: ban ngày training, ban tối sang nhà người cô ở gần đó 1 chút rồi về khách sạn ngủ. Trước đó có gọi cho thằng Ca báo là tôi đã ra và muốn gặp chúng nó. Nó hẹn hôm sau.

Ngày hôm sau thời tiết thật tuyệt vời. Trời mát mẻ (theo tiêu chuẩn ở SG thì được gọi là “se lạnh” và chị em sẽ đua nhau lôi áo lạnh, khăn quàng cổ ra mặc), có 1 chút mưa phùn, nhiều mây, tạo ra 1 thứ ánh sáng thân thuộc đến khó tả. Cuối ngày, tôi được nghỉ sớm hơn 1 tiếng (trong suốt khóa học, ông Manager người Singapore dạy chưa bao giờ bị cháy giáo án 😀 ). Tôi ra về, gọi cho Sơn và thật bất ngờ, nó làm ngay gần đấy, 2 thằng đi uống trà đá vì tôi muốn ngồi lề đường ngắm phố phường Hà Nội chứ không muốn chui vào quán. Tôi đúng là kẻ may mắn khi hôm đó thời tiết đúng là đặc trưng của mùa thu Hà Nội. Hai thằng ngồi hàn huyên và ngắm phố. Những hàng cây xanh thân thuộc vô cùng, mặc dù tổng thời gian tôi lên Hà Nội và ở chơi tính từ bé tới giờ chắc chưa được 10 ngày.

Lát sau Ca đến, và mấy thằng kéo nhau ra quán Hiếu Béo. Lại thêm 1 lần nữa tôi vô cùng xúc động và cảm kích khi mặc dù báo trước không lâu nhưng buổi gặp mặt hôm đó có sự tham gia của rất nhiều bạn, giống như 1 buổi họp lớp thu nhỏ, gồm: Sơn Tẹo, Ca Thơ, Giáp Giang, Hùng Thiệu, Ngọc Anh, Tuấn Thùy, Thái Mèo, Thủy Nhện, Quang Cấn, Quang Chồn, Hoa Mỹ, Hải Nho. Cả bọn gặp lại, vẫn thân thương như ngày nào. Tôi cảm nhận được tình cảm các bạn dành cho tôi mỗi lần tôi ra Bắc, dù cho thời gian trôi qua đã lâu kể từ khi chúng ta rời mái trường thân yêu ấy. Cám ơn các bạn nhiều lắm.

Những gương mặt thân thương thủa ấy
Những gương mặt thân thương thủa ấy

Sang ngày thứ 4, chúng tôi chỉ phải học nửa ngày, và có hẳn 1 buổi chiều để dạo phố. Anh Điệp mượn xe máy rồi 2 anh em đi ăn bánh Tôm ở Hồ Tây. Mỗi lần đi giữa phố phường Hà Nội tôi có 1 cảm xúc thật khó tả. Cảm giác giống như mình đi giữa hiện tại với quá khứ, giữa hiện đại và cổ kính, giữa đời thật và chốn xa xăm.

Hai anh em chạy xe 1 vòng Hồ Tây, đi ngay sát mép hồ. Gió chiều thu thổi nhẹ. Mưa phùn vẫn bay. Xa xa xuất hiện làn sương mỏng mà có lẽ ở khung cảnh tương tự  Bùi  Thanh Tuấn đã mô tả là  “hồ Tây tím mờ”. Không gian đậm chất thơ, tiếc rằng lúc đó tôi không đủ lắng đọng để làm thơ.

Chắc chắn Hà Nội đã phát triển rất nhiều kể từ lần đầu tôi đến. Thế nhưng tôi vẫn cảm nhận dường như chưa có gì thay đổi, vẫn Hà Nội đó, vẫn không khí đầy chất cổ kính và nên thơ. Rất nhiều tòa nhà cao tầng mới được mọc lên, nhưng nó kết hợp hài hòa với không gian cổ kính, không làm mất đi bản sắc Hà Nội mà ngược lại, bổ sung để tô điểm thêm cho Hà Nội. [1. Ở Sài Gòn tôi cũng cảm nhận được 2 nơi như thế: tòa nhà Saigon Trade Center và Diamon Plaza]. Phố phường có nhiều xe máy, xe hơi hơn, nhưng không có cái xô bồ và ngột ngạt của 1 thành phố lớn. Hà Nội vẫn thanh bình. [2. Bạn càng cảm nhận rõ điều này hơn tại khu phố cổ.]

Mọi thứ sẽ trọn vẹn hơn nếu lần này tôi đi không phải vì công việc mà đi chơi cùng với vợ, tôi sẽ giới thiệu với em các bạn của tôi, nắm tay em đi trên những con đường thoang thoảng mùi hoa sữa, sẽ cùng em dạo bước bên hồ Tây, …. Chắc chắn 1 ngày gần đây sẽ được như vậy, em nhỉ.

Lần đi này tôi biết thêm nhiều thông tin thú vị. Bạn đã bao giờ từng ở vùng thời tiết -19oC (âm 19 độ C) chưa? Tôi đã trải qua. Nhưng đó là nhiệt độ ngoài trời của máy bay khi nó ở độ cao 8000m trong điều kiện bay đêm, còn tôi ở trong trong khoang (chứ ai cho ló đầu ra ngoài đâu) nên nhiệt độ vẫn bình thường. Đi máy bay cũng nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi 1 con Boing 777. Khoang máy bay rộng, chia làm 3 hàng ghế với 2 lối đi, còn chia làm 2 phần: trước và sau chứ không để thông từ đầu tới cuối như các loại khác. Vì là máy bay hiện đại nên có màn hình đặt khắp nơi, lúc chuẩn bị cất cánh các em tiếp viên không cần phải đứng demo cách thắt dây an toàn, sử dụng áo phao, đeo mặt nạ dưỡng khí nữa, vì trên màn hình đã hiển thị đoạn phim (đồ họa) minh họa hết rồi. Lúc cất cánh (và lát sau là hạ cánh) thì màn hình chuyển sang “tường thuật trực tiếp” cảnh vật bên ngoài, giúp hành khách không cần nhìn ra ngoài mà vẫn thấy được khung cảnh cất cánh. Sau khi ổn định độ cao, màn hình tiếp tục hiện thị vị trí máy bay trên bản đồ VN, và quãng đường đã đi, thời gian dự tính sẽ đến đích, vận tốc bay, độ cao và nhiệt độ ngoài trời. Lúc đầu nhìn lên màn hình tôi sửng sốt vì nhiệt độ ngoài trời là -4oC, nhưng rồi lại thấy hợp lý vì đang ở trên rất cao. Máy bay nâng dần độ cao đến gần 8000m và nhiệt độ giảm xuống còn -19oC (máy báo thế, chứ trong khoang thì hơi lạnh tí thôi). Cứ ngỡ là ra đến Hà Nội sẽ lạnh lắm, nhưng khi đến nơi thì thấy thời tiết cũng vẫn bình thường.

Đến Hà Nội bắt taxi Mai Linh (cty tôi xài thẻ Mai Linh) hơi khó vì ngoài Hà Nội Mai Linh không hoạt động mạnh như trong Sài Gòn và ở Nội Bài taxi Mai Linh bị “cấm” (theo luật ngầm).

Ngày thứ 2 ở Hà Nội trời mát hơn. Nhưng hôm đó không có sự kiện gì đặc biệt: ban ngày training, ban tối sang nhà người cô ở gần đó 1 chút rồi về khách sạn ngủ. Trước đó có gọi cho thằng Ca báo là tôi đã ra và muốn gặp chúng nó. Nó hẹn hôm sau.

Ngày hôm sau thời tiết thật tuyệt vời. Trời mát mẻ (theo tiêu chuẩn ở SG thì được gọi là “se lạnh”), có 1 chút mưa phùn, nhiều mây, tạo ra 1 thứ ánh sáng thân thuộc đến khó tả. Cuối ngày, tôi được nghỉ sớm hơn 1 tiếng (trong suốt khóa học, ông Manager người Singapore dạy chưa bao giờ bị cháy giáo án J). Tôi ra về, gọi cho Sơn và thật bất ngờ, nó làm ngay gần đấy, 2 thằng đi uống trà đá vì tôi muốn ngồi lề đường ngắm phố phường Hà Nội chứ không muốn chui vào quán. Tôi đúng là kẻ may mắn khi hôm đó thời tiết đúng là đặc trưng của mùa thu Hà Nội. Hai thằng ngồi hàn huyên và ngắm phố. Những hàng cây xanh thân thuộc vô cùng, mặc dù tổng thời gian tôi lên Hà Nội và ở chơi tính từ bé tới giờ chắc chưa được 10 ngày.

Lát sau Ca đến, và mấy thằng kéo nhau ra quán Hiếu Béo. Lại thêm 1 lần nữa tôi vô cùng xúc động và cảm kích khi mặc dù báo trước không lâu nhưng buổi gặp mặt hôm đó có sự tham gia của rất nhiều bạn, giống như 1 buổi họp lớp thu nhỏ, gồm: Sơn Tẹo, Ca Thơ, Giáp Giang, Hùng Thiệu, Ngọc Anh, Tuấn Thùy, Thái Mèo, Thủy Nhện, Quang Cấn, Quang Chồn, Hoa Mỹ, Hải Nho. Cả bọn gặp lại, vẫn thân thương như ngày nào. Tôi cảm nhận được tình cảm các bạn dành cho tôi mỗi lần tôi ra Bắc, dù cho thời gian trôi qua đã lâu kể từ khi chúng ta rời mái trường thân yêu ấy. Cám ơn các bạn nhiều lắm.

Sang ngày thứ 4, chúng tôi chỉ phải học nửa ngày, và có hẳn 1 buổi chiều để dạo phố. Anh Điệp mượn xe máy rồi 2 anh em đi ăn bánh Tôm ở Hồ Tây. Mỗi lần đi giữa phố phường Hà Nội tôi có 1 cảm xúc thật khó tả. Cảm giác giống như mình đi giữa hiện tại với quá khứ, giữa hiện đại và cổ kính, giữa đời thật và chốn xa xăm.

Hai anh em chạy xe 1 vòng Hồ Tây, đi ngay sát mép hồ. Gió chiều thu thổi nhẹ. Mưa phùn vẫn bay. Xa xa xuất hiện làn sương mỏng mà có lẽ ở khung cảnh tương tự nhạc sĩ xxx đã mô tả là “hồ Tây tím mờ”. Không gian đậm chất thơ, tiếc rằng lúc đó tôi không đủ lắng đọng để làm thơ.

Chắc chắn Hà Nội đã phát triển rất nhiều kể từ lần đầu tôi đến. Thế nhưng tôi vẫn cảm nhận dường như chưa có gì thay đổi, vẫn Hà Nội đó, vẫn không khí đầy chất cổ kính và nên thơ. Rất nhiều tòa nhà cao tầng mới được mọc lên, nhưng nó kết hợp hài hòa với không gian cổ kính, không làm mất đi bản sắc Hà Nội mà ngược lại, bổ sung để tô điểm thêm cho Hà Nội. Note (Ở Sài Gòn tôi cũng cảm nhận được 2 nơi như thế: tòa nhà Saigon Trade Center và Diamon Plaza). Phố phường có nhiều xe máy, xe hơi hơn, nhưng không có cái xô bồ và ngột ngạt của 1 thành phố lớn. Hà Nội vẫn thanh bình. Note Bạn càng cảm nhận rõ điều này hơn tại khu phố cổ.

Mọi thứ sẽ trọn vẹn hơn nếu lần này tôi đi không phải vì công việc mà đi chơi cùng với vợ, tôi sẽ giới thiệu với em các bạn của tôi, nắm tay em đi trên những con đường thoang thoảng mùi hoa sữa, sẽ cùng em dạo bước bên hồ Tây, …. Chắc chắn 1 ngày gần đây sẽ được như vậy, em nhỉ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *