Xa nhà

Ngày này 15 năm trước, chị chở mình đi nhập học. Ngày hôm đó là ngày mình bắt đầu sống xa nhà.

Ngày ra đi (nghe gớm quá), cả gia đình đều vui. Thậm chí mình không nhớ nhà như mọi người lo.

Ngày hôm đó mình được gặp các bạn mới, đặc biệt ấn tượng với thằng Điền Long. Nhưng người đầu tiên trong lớp mà mình biết, biết từ trước khi nhập học, là Hải Nho, người sau này học cùng với mình đến tận lớp 12. Đến giờ nghĩ lại thấy cái cảm giác vui, tự hào về ngôi trường mới chỉ xuất hiện 2 lần, lần đầu là lớp 4, lần 2 là hồi lớp 10. Sau này khi nhập học ĐH Kinh Tế TPHCM mình chẳng có cảm giác gì vui, thậm chí là hơi bất mãn (có lẽ như vậy là hơi lạ đời, ngược lại với hầu hết các tân SV và phụ huynh ngày hôm đó).

Mình đã học, đã trưởng thành rất nhiều trong suốt quãng thời gian xa nhà này. Có thời gian mình phải sống 1 mình mấy tháng trời trong dãy tập thể không có ai cả trong khi mình mới là đứa bé 10 tuổi. He he, hồi đó rất vui vì mọi người khen là “bạo nhỉ, không sợ … ma “. Có thật nhiều kỉ niệm vui. Đôi khi cũng có những khó khăn, nhưng hầu hết mình tự giải quyết được.

Nhưng khó khăn lớn nhất đến khi mình học ĐH. Đương nhiên không phải vì khoảng cách với gia đình xa hơn, mà vì rất nhiều yếu tố mà đến bây giờ mình cũng không biết được đâu là nguyên nhân chính. Chỉ biết rằng, 2 năm đại cương thực sự là địa ngục trần gian. Chẳng ai có thể thực sự hiểu được tình cảnh đó nếu chưa trải qua. Ân nhân cứu mình ra khỏi cái địa ngục đó là Vân Anh, sau đó là Vân, Hà Phương. Các bạn (đặc biệt là Vân Anh) đem đến cho mình động lực lớn để học tập. Những tháng năm sau đó được xếp vào hàng “những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời”.

Bài học lớn nhất trong 15 năm qua là gì nhỉ? Mình đọc khá nhiều sách nên rút ra khá nhiều thứ được gọi là “quan trọng”. Nhưng quan trọng nhất? Có lẽ là “Khi bạn không thay đổi được thế giới, hãy thay đổi suy nghĩ của mình”.

5 thoughts on “Xa nhà

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *