Man mác buồn

Tất nhiên bây giờ không phải là mùa hè để ca lên bài “nỗi buồn hoa phượng”. Nhưng trưa nay đi ăn trưa, nhìn cảnh vật, cây cối, không khí trầm lắng, nắng nhạt… mình lại thấy man mác trong lòng. Chẳng biết vì cái gì (mà biết thì còn gọi gì là man mác).  Ban đầu mình nghĩ có vẻ như khung cảnh gợi cái gì đó ở quê nên mình muốn sống lại tuổi thơ chăng, và có vẻ vậy thật. Nhưng rồi bây giờ lại thấy, không phụ thuộc vào khung cảnh, đa phần những lần có cảm xúc này trong những năm gần đây đều rơi vào mùa bận, khi mà ta không có thời gian để “sống”, chỉ làm việc từ sáng đến đêm. Tại sao nhỉ? Thế này thì thật sai lầm khi người ta kêu khi có chuyện buồn thì cứ vùi đầu vào công việc. Đừng nghe, nó xui dại bạn đấy :D. Mình mà buồn thì lăn ra ngủ là hết (hoặc ít nhất là vơi đi nhiều), chứ công việc chỉ giúp ta có thêm stress thôi :). Nói vậy chứ gần đây dường như mình đã tìm được cảm hứng làm việc, nhất là làm ở nhà vào cuối tuần (ặc).

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *